THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: “Tôi thấy mấy ngôi nhà này được xây dựng ít nhất cũng mấy trăm năm rồi nhỉ?”

Lục Tinh Sương: “Ừ, nghe ông nội tôi nói cũng gần hai trăm năm rồi”.

Hai người vừa nói vừa đến trước một cánh cửa lớn, Lục Tinh Sương mở cửa, mời cậu vào trong.

Lục Tiểu Phàm ra đón, thấy Ngô Bình thì vui mừng nói: “Anh Ngô”.

Lục Tinh Sương: “Tiểu Phàm, có bố mẹ ở nhà không?”

Lục Tiểu Phàm: “Bố ra ngoài cùng bác hai rồi, mẹ đang nấu ăn”.

Lục Tinh Sương mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân rót trà cho cậu. Cậu uống vài ngụm, nói chuyện vài câu thì nghe có tiếng người đến. Ngô Bình rất thính tai, cậu lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói: “Có người bị thương rồi”. 

Lục Tinh Sương giật mình, chạy vội ra ngoài, cô †a vừa ra đến sân thì nhìn thấy bố mình mặt mày tái mét, đang vội vã đi vào.

Người đàn ông này cao to, tâm bốn mươi tuổi, ông ta không nói lời nào, xông thẳng vào phòng khách, ngồi lên ghế và nói: “Tiểu Phàm, gọi mẹ con ra đây”.

Lục Tiểu Phàm vội vã chạy ra sau gọi mẹ, Lục Tinh Sương thấy bộ dạng đó của bố mình thì nước mắt cứ chảy dài, thút thít hỏi: “Bố, bố sao thế?”

Ngô Bình kéo Lục Tinh Sương lại, hạ giọng nói: “Ông ấy không sống được bao lâu nữa, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng thôi, ông ấy muốn giữ lại nó để nói chuyện quan trọng nhất, cô đừng hỏi nữa”.

Lục Tinh Sương điếng người, cô ta không ngờ tình trạng của bố mình lại nghiêm trọng đến thế.

Ngô Bình đến trước mặt người đàn ông đó, quan sát rồi hỏi: “Bác Lục, tôi là bạn của Lục Tỉnh Sương, tôi biết bác đang bị thương nặng, tâm mạch đã đứt nhưng nếu như tin tưởng tôi, tôi có thể cứu mạng bác”.

Lời của Ngô Bình khiến người đàn ông đó rất ngạc nhiên, ông ta nhìn Ngô Bình chăm chằm, sau đó gật đầu. 

Ngô Bình: “Vậy được, bác không cần nói gì cả, cứ làm theo tôi là được”.

Cậu đi về phía sau người đàn ông trung niên, đưa tay lên trên đầu của ông ta, sau đó ngưng tụ bí lực thành những sợi nhỏ, truyền vào đầu ông ta, để nó lan tỏa ra khắp cơ thể. Bí lực ngưng tụ thành sợi bảo vệ những tâm mạch bị đứt gãy của ông ta, và giúp chúng nhanh chóng hồi phục.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung mặc đồ đỏ bước ra, nhìn thấy Ngô Bình đang ấn tay trên đầu chồng mình thì chau mày. May mà Lục Tinh Sương nhanh chân chạy qua, nhỏ tiếng nói: “Mẹ, đấy là anh Ngô, anh ấy đang trị thương cho bối.

Người phụ nữ năm chặt nắm tay, khẽ hỏi: “Tinh Sương, vị công tử này có lai lịch thế nào? Con có biết không?”

Lục Tinh Sương: “Mẹ, bệnh của Tiểu Phàm là nhờ anh ấy trị khỏi đấy”.

Người phụ nữ “ð” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Lục Tinh Sương: “Mẹ, trước đó bố con đã đi đâu? Sao lại bị thương?”

Người phụ nữ thở dài, nói: “Chuyện này có liên quan đến việc nhà họ Lục chúng ta dọn đến đây. Đợi bố con hồi phục lại, ông ấy sẽ nói với các con”.

Sau mười mấy phút, tâm mạch của người đàn ông trung niên đã khôi phục lại gần như hoàn toàn, Ngô Bình lấy tay ra. Một phần bí lực của cậu vẫn ở lại trong cơ thể đối phương, đủ để giúp tâm mạch của ông ta khôi phục hoàn toàn.

Người đàn ông trung niên mở mắt ra, muốn đứng dậy cảm ơn Ngô Bình nhưng bị Ngô Bình giữ lại.

“Bác Lục, khoan hãng cử động. Bây giờ bác vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi nửa ngày”.

Người đàn ông trung niên không đứng dậy nữa, nói: “Lục Huyền Phong cảm ơn công tử cứu mạng”.

Người đó tên Lục Huyền Phong, là bố của Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm.

Ngô Bình: “Bác Lục đừng khách sáo”.

Người phụ nữ đó cũng rất cảm kích, tiếng lên trước quỳ xuống cảm ơn.

“Bác gái khách sáo quá”. Ngô Bình vội đỡ bà ta dậy.

Lục Tinh Sương liền hỏi: “Bố, là ai đã đánh bố bị thương?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi