THẦN Y TRỞ LẠI

Cậu Ninh chậm rãi bước đến, hắn giơ một ngón tay với Ngô Bình cười nói: “Này, cậu ra tay đi”.

Ngô Bình bước đến vung quyền lên đánh. Cậu Ninh này nhả ra mũi tên rượu, mũi tên rượu biến thành tên băng, đồng thời bùng lên ngọn lửa màu xanh bắn về phía ngực Ngô Bình.

“Äm!”, cú đấm của Ngô Bình đánh trúng mũi tên băng.

Khi sức mạnh của mũi tên băng va chạm nắm đấm của Ngô Bình, ngọn lửa và băng trên đó lập tức biến mất, biến thành hơi nước rồi bốc hơi. Cùng lúc đó, nắm đấm của Ngô Bình cũng đến, mang sức mạnh của đối phương cộng với sức mạnh nắm đấm của cậu, đánh trúng vào bụng cậu Ninh.

Cậu đang sử dụng phương pháp tầng thứ nhất của Tiếp Dẫn Thần Công kết hợp với quyền pháp của mình

Cậu Ninh bị đánh văng ra xa, hắn cong người lại trượt dài trên mặt đất một đoạn, khóe miệng chảy máu.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, mặc dù đòn tấn công của cậu không có gì đặc biệt nhưng mượn lực đánh lực, thế mà hăn chỉ bị thương nhẹ, xem ra thực lực của người này cũng không hề yếu. 

Cậu Ninh lau vết máu nơi khóe miệng, trầm giọng nói: “Cũng có bản lĩnh đấy, thế mà biết mượn lực đánh lực. Ha ha, là tôi sơ suất, chuẩn bị sẵn sàng chịu đựng cơn giận của tôi đi”.

Nói xong, quanh người cậu Ninh bùng lên ngọn lửa hai màu xanh đỏ, hắn há miệng phun ra chín tia kiếm quang, đều dài ba thước, một đầu xanh một đỏ đánh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay ra bắt lấy, dễ dàng nắm được chín tia kiếm quang đó trong tay, đồng thời hóa giải sức mạnh của chúng. Cuối cùng cậu đánh một chưởng về phía đối phương.

Một chưởng đáng sợ lao đến, trên bàn tay vẫn còn dấu của chín tia kiếm quang tấn công vào người cậu Ninh với tốc độ nhanh hơn.

Rắc!

Cậu Ninh bị đánh cả người run lên, xương trước ngực vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đều biến thành bụi. Lần này hắn bị thương cực kỳ nặng.

Thế nhưng không đợi cậu Ninh kịp hồi phục, Ngô Bình đã đá vào người hắn một cú khiến hắn văng ra xa mười mấy mét, văng về phía người nhà họ Âm. Người nhà họ Âm vô thức chạy đỡ, kết quả có vài người bị trúng đòn khiến cho gãy tay gãy chân, lăn lộn la hét ầm ï. 

Ngô Bình vỗ tay, nhếch môi cười nói: “Cậu Ninh yếu quá, các người thua cả hai trận rồi, mau cút đi”.

Cổ Kiếm Nam cực kỳ đắc ý, ông ta bật cười: “Âm Phục Hổ, các ông thua rồi”.

Âm Phục Hổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thua tức là thua, dù nhà họ Âm có ngang ngược thế nào cũng phải tuân thủ quy tắc giang hồ, nếu không sau này không thể đứng trên giang hồ nữa.

Ông ta vung tay lên nói: “Đi thôi”.

Đi được vài bước, ông ta quay đầu lại nhìn Ngô Bình nói: “Nhà họ Âm sẽ không quên chuyện hôm nay đâu”.

Chẳng mấy chốc người nhà họ Âm rời khỏi núi Bạch Long. Sau khi họ đi, Cổ Thanh Liên vui mừng nhảy cẵng lên, ôm chặt lấy Ngô Bình rồi hôn mấy cái lên mặt cậu.

Cổ Kiếm Nam bật cười “ha ha”, nói: “Chúng ta về nhà trước”

Sau khi mọi người về đến nhà họ Cổ, Cổ Kiếm Nam nói: “Cậu Ngô, tôi đã bàn với các trưởng lão trong gia tộc về chuyện ngày hôm qua, mọi người quyết định bán Bái Sơn và khu vực xung quanh cho cậu Ngô”. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi