THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình: “Tôi có thể luyện chế đan Nhập Bí, loại đan dược này có thể giúp anh thành công bước vào bí cảnh. Nhưng để luyện được loại đan này cần có một số dược liệu khá quý, anh cần phải tự đi tìm". Liễu Kim Long nói: “Tôi sẽ cố tìm dược liệu”.

Ngô Bình liền viết đơn thuốc, và giao cho Liễu Kim Long, không ngờ sau khi Liễu Kim Long xem thì hai mắt liền sáng rỡ, anh ta nói: “Công tử, tôi có hết những dược liệu này”.

Ngô Bình ngây người: “Anh có dược liệu sao?”

Liễu Kim Long gật đầu mạnh, nói: “Trước khi sư phụ qua đời đã để lại ám ngữ cho tôi, tôi lần theo ám ngữ, tìm đến một hang động, bên trong có cất mấy trăm cây thuốc. Sau đó, tôi từ từ tìm hiểu tên gọi và tác dụng của những loại thuốc này thì mới biết chúng rất quý giá”.

Ngô Bình: “Không ngờ sư phụ anh lại để lại cho anh cả một hang động dược liệu, lẽ nào ông ấy là một thầy luyện đan?”

Liễu Kim Long: “Sư phụ để lại một bức thư trong hang động, trong thư anh nói số dược liệu này là anh vô tình hái được khi vào trong một không gian bí mật”.

Ngô Bình hứng thú hỏi: “Không gian bí mật gì 2 Ông ấy có nói vị trí không?”

Liễu Kim Long lắc đầu: “Sư phụ chỉ nhắc sơ, không nói vị trí cụ thể, có điều...”

Anh ta suy nghĩ rồi nói: “Trong thư ông ấy có kẹp theo một tấm bản đồ, tôi cảm thấy tấm bản đồ đó rất có khả năng có liên quan đến không gian thần bí”. 

Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Anh Liễu, anh có thể cho tôi xem tấm bản đồ đó không?”

Liễu Kim Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, có điều tôi không mang theo bên mình, phải mất chút thời gian mới đưa cho công tử được. Thế này đi, trưa mai tôi sẽ giao cả dược liệu và bản đồ cho công tử”.

Ngô Bình vui mừng, xem ra thu phục Liễu Kim Long là việc đúng đản, có được số dược liệu này, cậu sẽ có thể luyện chế được một số đan dược.

Sau đó, cậu lại hỏi thăm tình hình tu hành của Liễu Kim Long rồi chỉ bảo anh ta vài câu, anh ta thu hoạch được rất nhiều.

Tối đó, Ngô Bình quay về nhà, đột phá tầng bốn Huyền Ảnh Công, Huyền Ảnh. Huyền Ảnh có thể tạo ra huyền cảnh, biến hư thành thật, biến thật thành hư, là một loại cảnh giới cực kỳ cao minh.

Dù Ngô Bình có tư chất siêu phàm nhưng muốn đột phá cũng không dễ dàng gì. Có điều, Huyền Không đại đạo mà cậu lĩnh ngộ được ở đảo Huyền Không có ý nghĩa rất lớn với cảnh giới Huyền Ảnh, vì vậy, đến khi trời vừa hừng sáng thì cậu đã bước đầu lĩnh hội được sự kỳ diệu của Huyền Ảnh.

Đương nhiên, hiện giờ cậu chỉ là Huyền Ảnh sơ cấp, chỉ có thể dùng nó để tạo ra huyễn cảnh, tạm thời chưa biến hư thành thật, biến thật thành hư được. Nhưng dù là như vậy thì Huyền Ảnh của cậu cũng có sức sát thương cực kỳ lớn.

Lúc này, da Ngô Bình xuất hiện một lớp sáng mỏng màu vàng, dường như có một người vô hình chồng lên người cậu. Lớp sáng mỏng đó là Huyền Ảnh mà cậu đang tu luyện, Huyền Ảnh có khả năng tấn công thật sự, có thể giết chết thể xác và thần hồn của đối thủ trong vô hình và có thể tạo ra huyễn cảnh khiến đối thủ mất mạng trong trạng thái không rõ thực hư.

Ngô Bình đột phá được Huyền cảnh thì cảm thấy dường như bản thân có thể đột phá được Chân Phù cảnh của bí cảnh tầng bốn.

Đến tám giờ hơn, cậu rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Hàn Băng Nghiên. Cậu đã hứa sẽ giúp Hàn Băng Nghiên tăng thành tích nên quyết định dùng mấy ngày mở mang đầu óc cho cô ta.

Ngô Bình vừa ra khỏi cửa thì gặp Ngô Đai Hưng mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoang mang đang từ ngoài bước vào.

“Bố, bố sao thế?”, Ngô Bình thắc mắc hỏi.

“Tiểu Bình, con mau thu dọn đồ đạc đi thôi, đi càng xa càng tốt”. 

Ngô Bình chau mày: “Bố, đã có chuyện gì?”

Ngô Đại Hưng thở dài: “Bố nuôi con đắc tội với một nhân vật lớn, đã bị bắt rồi, đối phương phái người chuyển lời cho bố, nói không ai trong chúng †a có thể chạy thoát được”.

Ngô Bình biết không thể hỏi rõ được nên đã gọi điện thoại thẳng cho Âu Dương Chí Viễn. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nhưng người bắt máy không phải là Âu Dương Chí Viễn.

“Tìm ai?”. Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi