THẦN Y TRỞ LẠI

Ngô Bình hỏi: “Thiên cơ gì?”

Thư sinh: “Con người không hoàn hảo, vũ trụ cũng thế, nó có rất nhiều khuyết điểm và lỗ hổng. Thiên cơ này là lỗ hổng của vũ trụ”.

Ngô Bình dao động, nghĩ đến lỗ hổng vũ trụ trong Tiên Vương Đồ nhắc đến, hai cái này khác nhau sao?

Trước đây cậu đã tu luyện một thiếu sót nên thử tìm Thiên Cơ Đồ, khi cậu sử dụng bản lĩnh thì tất cả các đường nét và phù văn trên thể lực đều bắt đầu chuyển động, nhanh chóng ngưng tụ thành một cuốn kinh thư.

Ngô Bình sửng sốt, hiểu ngay đây là chuyện gì, nói: “Hóa ra trước tiên phải lĩnh hội thiên cơ mới có thể hiểu được Thiên Cơ Đồ”.

Cậu nhanh chóng ghi lại nội dung của cuốn kinh thư này, sau đó cất Thiên Cơ Đồ đi.

Cất Thiên Cơ Đồ đi, cậu phát hiện có một bộ xương trắng đang ngồi khoanh chân cách đó không xa, quần áo đã hóa thành tro. Trên ngón tay của bộ xương trắng có đeo một chiếc bảo thạch, Ngô Bình tháo ra xem, quả nhiên là một chiếc nhẫn chứa đồ.

Cậu cũng không xem kỹ, cất chiếc nhẫn đi rồi quay về, rất nhanh đã quay lại con đường cũ, đi đến trên tầng cuối cùng.

Dư Quảng Hạ nhìn Ngô Bình, mừng rỡ nói: “Cậu Ngô, lấy được chưa?”

Ngô Bình: “Bên trong chẳng có gì cả, chỉ có một bộ xương trăng, chúng ta đi thôi”.

Một người một chó đi lên trên, đi được một đoạn, Ngô Bình dừng lại nhíu mày nói: “Ở trên toàn là người, chuyện gì thế?”

Sắc mặt Dư Quảng Hạ khá khó coi, nói: “Lần trước lúc tôi chạy trốn đã cảm nhận được có người đang theo dõi mình, lẽ nào đã bị lộ vào lúc đó rồi?”

Ngô Bình: “Sao anh không nói sớm?”

Dư Quảng Hạ: “Tôi nghĩ người ngoài không biết mật khẩu, dù có biết cũng không vào được”.

Ngô Bình cười nhạo: “Vậy giờ chúng ta ra ngoài thế nào?”

Dư Quảng Hạ: “Công tử có cách nào hay không?”

Ngô Bình mặc kệ anh ta, chậm rãi lên đến phía trên, sau đó cậu thi triển bí thuật ẩn thân, cậu và chó mực lập tức biến mất. 

Sau đó, lối vào mở ra, những người bên ngoài giật mình, sau đó lao vào như ong vỡ tổ. Họ chạy xuống dưới theo các bậc thang, rất nhanh đã đến tầng đầu tiên, kết quả kiếm thủ con rối ra tay giết chết từng người một.

Khi mọi người vội vã chạy xuống, Ngô Bình mới dẫn Dư Quản Hạ lặng lẽ ra ngoài, lúc này phía trên đã không còn ai nên cậu thi triển thuật chạy trốn nhanh chóng rời khỏi đó.

Có vài bẫy cơ quan không phải là thứ mà các tu sĩ bình thường có thể đột phá. Hôm đó, có hàng chục người đã chết trong động phủ, mấy chục người bị thương. Thế nhưng điều khiến mọi người sụp đổ là lúc họ đến động phủ thì phát hiện không có một thứ gì ngoài một bộ xương khô dưới đất.

Ngô Bình nhanh chóng quay lại khu biệt thự Hoàng Long, cậu trước tiên lấy cơ thể bị giam cầm của chó mực ra, nói: “Kiểu đóng băng này rất lợi hại, tôi sẽ ngâm trong nước thuốc một lúc xem có thể hồi sinh thân xác của anh không”.

Chó mực: “Cậu Ngô bao lâu thì có thể hồi phục?”

Ngô Bình: “Có thể là một tháng, cũng có thể là ba ngày, anh đừng lo, thân xác anh sẽ không bị tổn thương”. 

Chó mực thở phào: “Cũng may có công tử giúp, không biết cậu có phát hiện ra cái gì bên trong không?”

Ngô Bình mấy chiếc nhãn đó ra nói: “Tu vi của người trong động chắc là đạt đến Đạo Cảnh, nhãn của ông ta thiết lập cấm chế, bây giờ tôi không thể mở được”.

Dư Quảng Hạ nói: “Bảo tàng của cường giả Đạo Cảnh chắc chắn có giá trị cực cao, công tử phát tài rồi.

Ngô Bình cất chiếc nhãn đi rồi nói: “Anh tạm thời cứ ở trong nhà tôi, sau này tôi gọi anh là Đại Hắc”.

Dư Quảng Hạ: “Được, mọi chuyện đều nghe theo cậu”.

Ngô Bình: “Anh ở tạm trên lầu nhé, không có việc gì thì đừng chạy lung tung”.

Một đêm yên tĩnh, buổi tối Ngô Bình kiên trì tu luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi