THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 605

“Nếu cậu muốn đi, tôi chắc chắn sẽ rảnh”, Tiết Thái Hổ cười toe toét: “Cậu Ngô à, tôi sẽ lập tức cho người chuẩn bị rượu để đón cậu ghé thăm”.

Gã vừa cúp máy, một thuộc hạ đã hỏi: “Ông Tiết à, ông muốn mời anh Ngô ra mặt ạ?”

Tiết Thái Hổ gật đầu: “Các cậu không biết đấy thôi, sau lưng cậu Ngô có cao nhân đấy! Nếu cậu Ngô chịu giúp tôi, một tên trộm cỏn con như Đinh Mặc chẳng đáng là gì cả”.

Đoạn, gã bảo: “Mau lấy chai rượu tốt nhất ra đây. Tôi phải tiếp đãi cậu Ngô thật long trọng”.

Chưa đầy hai giờ, xe của Ngô Bình đã tiến vào biệt thự của Tiết Thái Hổ. Gã đã đứng chờ ở cổng từ lâu. Ngô Bình vừa xuống xe, gã vội vã tiến ra nghênh đón: “Kính chào cậu Ngô!”

Ngô Bình xua tay: “Không cần khách sáo. Tôi đói rồi, ông chuẩn bị món ngon đi”.

Tiết Thái Hổ cười đáp: “Tôi đã chuẩn bị từ sớm rồi. Mời cậu vào!”

Dẫn Ngô Bình vào đến phòng khách, gã vừa ra lệnh, đủ loại món ăn và rượu ngon lập tức lần lượt được mang ra. Ngô Bình thật sự đói lắm rồi. Từ lúc làm nhiệm vụ đến giờ, anh chưa ăn gì cả, bụng đã đánh trống từ nãy giờ.

Càn quét bàn ăn một hồi, anh mới giảm tốc độ lại. Vừa uống rượu vừa dùng cơm, anh nói: “Ông Tiết này, hôm nay tôi sẽ trả ba tỷ mà tôi đã mượn ông”.

Tiết Thái Hổ ngây ra. Gã không định đòi ba tỷ mà Ngô Bình đã mượn, dù sao gã cũng là bên yếu thế, nếu Ngô Bình không trả thì gã cũng hết cách.

Nhưng Ngô Bình lại không lấy tiền của gã. Điều này khiến gã cảm thấy rất bất ngờ, trong lòng lại muôn phần kính phục anh. Dù sao thì người có thể giữ lời hứa như Ngô Bình quả thật không còn nhiều nữa.

Gã vội nói: “Cậu Ngô à, ba tỷ ấy, xem như tôi biếu cậu”.

Ngô Bình lau miệng: “Mượn thì phải trả, ông cứ nhận đi”. Anh chuyển khoản ngay ba tỷ cho Tiết Thái Hổ, vài phút sau tiền đã được chuyển đến.

Sau khi nhận được tin nhắn chuyển khoản, Tiết Thái Hổ toe toét cười: “Nếu cậu Ngô đã nói vậy thì tôi không khách sáo nữa”.

Dừng lại đôi chút, gã nói tiếp: “Cậu Ngô à, tôi gặp phải rắc rối, muốn nhờ cậu giúp đỡ”.

Ngô Bình tò mò: “Ông thì gặp rắc rối gì được? Chủ của ông trở mặt à?”

Tiết Thái Hổ vội vàng đáp: “Không phải chủ của tôi, là siêu trộm Đinh Mặc. Tên khốn này nói rằng trong vòng ba ngày nữa sẽ trộm đi ‘đá Bàn Cổ’, bảo vật gia truyền của tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Đá Bàn Cổ là gì?”

Tiết Thái Hổ: “Là bảo bối gia truyền của nhà họ Tiết tôi. Năm xưa, tổ tiên của nhà tôi đã coi nó như phỉ thuý, nhưng sau nhiều năm nghiên cứu, tôi đoán đá Bàn Cổ không phải là phỉ thuý bình thường, chắc chắn bên trong nó có thứ gì đó”.

Ngô Bình: “Là thứ gì?”

Tiết Thái Hổ lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng trực giác của tôi mách bảo như vậy”.

“Nếu là nguyên thạch thì xẻ ra là biết ngay thôi”, Ngô Bình nói.

Tiết Thái Hổ thở dài: “Đó là bảo bối mà tổ tiên tôi để lại, sao tôi dám xẻ nó ra chứ? Ngày xưa, có người đòi mua nó với giá ba tỷ mà tôi có thèm để ý đâu”.

Ngô Bình hỏi qua về đá Bàn Cổ thì biết nó nặng cả tấn nên tò mò hỏi: “Thứ to thế mà ông vẫn sợ bị người ta trộm mất à?”

Tiết Thái Hổ cười trừ nói: “Thế là cậu chủ Ngô chưa biết đến sự lợi hại của đạo tặc Đinh Mặc rồi, thứ nặng nhất mà hắn từng trộm còn to hơn bảo bối gia truyền nhà tôi nhiều. Chỉ cần hắn muốn thì cái gì cũng trộm được hết”.

Ngô Bình bắt đầu thấy hứng thú với siêu trộm Đinh Mặc này nên hỏi Tiết Thái Hổ. Gã nói Đinh Mặc là một siêu trộm truyền kỳ trong giang hồ, nghe nói chưa có ai từng nhìn thấy mặt hắn. Hắn hành nghề rất phách lối, muốn trộm thứ gì thì thông báo trước, sau đó lấy đi trước sự canh phòng nghiêm ngặt của chủ nhân vật đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi