THẦN Y TRỞ LẠI

Một trong số đó mặc áo giáp màu vàng xanh, cắm cây mâu dài ba mét trên mặt đất, anh ta liếc nhìn nhóm người Ngô Bình đang từ từ tiến lại gần, chau mày rồi bình thản nói: “Lại có người đến nộp mạng nữa rồi”.

Người còn lại mặc áo màu vàng sáng, ôm thanh kiếm dài trong lòng, uể oải nói: “Vô vị, một đám tép riêu. Nếu không phải vì cơ hội vào cấm địa thượng cổ thì tôi cũng chẳng buồn ra tay”.

Tu sĩ áo giáp vàng xanh cười, nói: “Cấm địa thượng cổ không thể xem thường. Thường thì chỉ có thế lực lớn mới có thể có được cơ hội đó, vé vào cấm địa thượng cổ trên thị trường ít nhất cũng phải một tỷ tiền tiên”.

Tu sĩ áo dài đứng dậy, lạnh lùng nói với nhóm người của Ngô Bình: “Còn tiến về trước thêm một bước nữa thì sẽ chết”. 

Người đó vừa bước ra thì một luồng sát khí liền ập đến, nhóm người Đông Vương đều giật mình, đứng hết lại. Chỉ có Ngô Bình là không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục. đi về trước. Cậu không chỉ đi thêm một bước mà còn tiến sát đến trước mặt tu sĩ áo dài.

Tu sĩ áo dài lạnh lùng, tay phải cầm chặt cán kiếm, Nếu như cậu đã nóng lòng muốn đi đầu thai thì tôi sẽ tiễn cậu một đoạn”.

“Vù”,

Kiếm quang vụt quang, chín luồng kiếm quang từ các hướng phóng đến, mỗi luồng kiếm quang đều có sức sát thương rất lớn, không khí ở những nơi mà nó đi qua đều bị điện li, tạo ra chín tia lửa điện.

Ngô Bình cũng hành động, kiếm Thất Tỉnh Long Uyên trong tay cậu lướt qua không trung, sao trên trời rung chuyển, chín luông kiếm quang của đối phương đều. vụt tắt hết.

Tu sĩ áo dài hoảng hốt, nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Các hạ là ai?”

“Trưởng lão của Thái Hoàng giáo, Ngô Bình”.

Tu sĩ áo dài nói với vẻ mặt khác thường: “Thái Hoàng giáo cũng lo chuyện dưới trần thế sao?”

“Chẳng phải hai vị cũng ở đây đấy sao?”, Ngô Bình bình thản đáp. 

Tu sĩ áo dài hít một hơi thật sâu, cất kiếm vào vỏ lại.

'Tu sĩ mặc áo giáp nhìn Ngô Bình chằm chằm, từ từ đứng dậy, nói: “Không ngờ có thể gặp trưởng lão của đại giáo ở chỗ thế này, vinh hạnh”.

“Xin hai vị hãy nhường đường”. Ngô Bình nói.

Hai người đó nhìn nhau, lập tức kéo ghế ra cho nhóm người Ngô Bình đi qua. Chưa nói đến thực lực dũng mãnh của Ngô Bình, chỉ với cái tên Thái Hoàng giáo thôi cũng đủ khiến họ không dám động vào rồi.

Nhóm người Đông Vương qua cửa thứ hai thì không còn ai chặn đường nữa, họ đi thẳng đến triều đường của nước Đại Hạ.

Xung quanh triều đường có bảy đội binh mã đang xếp hàng, nhưng đều rất cẩn trọng, án binh bất động. 'Thậm chí khi Đông Vương dắt theo người tiến vào, họ vẫn không ngăn cản, mặc cho họ đi vào.

Lúc này trên triều, các hoàng tử, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, gần như đều có mặt đông đủ. Dường như tất cả mọi người đang đứng thành hai đội, một đội đứng về phía lục hoàng tử, đội kia đứng về phía thái tử.

Ngô Bình vừa lại gần triều đường thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau ỏm tỏi của các quan trong triều.

Cậu đang định vào thì đột nhiên cảm thấy có một luồng uy áp giáng xuống, khiến cậu thấy khó chịu khắp người.

Cậu giật mình, lập tức dừng bước, nói với Đông Vương: “Vương gia, tôi là người của Thái Hoàng giáo, theo quy tắc không được can thiệp vào chuyện triều chính, những chuyện tiếp theo sao chỉ có thể dựa vào. bản thân ông thôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi