THẦN Y TRỞ LẠI

Mấy người bọn họ đều kinh ngạc, Ngô Bình tiến lên trước thì cảm nhận được con bướm khổng lồ này tỏa ra khí thế rất kinh người. Ít nhất, cậu ở trước mặt con bướm này, chắc chắn không không đỡ nổi được một chiêu!

Thế nhưng, khí thế khủng khiếp của con bướm khổng lồ này đang dần dần bị phong ấn, biến thành một con bướm bằng băng.

“Meo...”

Mèo đen kêu một tiếng, đi đến trước mặt con bướm, mèo khẽ cào nhẹ, trên mặt đất xuất hiện một cái hỗ, tượng băng lăn vào trong. Mèo đen lại cào vuốt, mặt đất che phủ lớp tượng băng bên dưới lại.

Ngô Bình còn tưởng con mèo này tốt tín, bèn xoa đầu nó: “Không tệ đấy, mày là một con mèo lương thiện”.

Vừa dứt lời, vị trí mà Thái Cổ Ma Điệp chôn vùi bên dưới bỗng xuất hiện một cái chồi non, sau đó chồi non bắt đầu lớn lên và biến thành một loại thân dược mà Ngô Bình chưa thấy bao giờ.

Gốc dược liệu này cao chừng ba thước, giống như: một gốc cây nhỏ, tốc độ tăng trưởng rất nhanh, khai chỉ tán diệp, sau đó ra hoa kết trái. Bắt đầu từ một chồi nhỏ, từ đầu đến cuối chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì quả đã lớn.

Thần dược có được bảy trái, trái nào cũng đỏ rực, tỏa ra hương thơm kỳ lạ. Xung quanh mỗi quả đều có ba Tầng ánh sáng vàng bao bọc, trong lưồng sáng vàng có ba nghìn phù chú, vừa nhìn đã biết phẩm chất bất phàm.

Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn, đây là thuốc. gì vậy?

Ngô Bình ngắm nhìn dược liệu, vươn tay ngắt một trái. Mèo đen kia lập tức dùng vuốt chạm vào Ngô Bình, như thể bảo cậu ăn trái đó vậy.

Ngô Bình nhìn mèo đen, rồi lại nhìn trái cây kia, cắn một ngụm nuốt xuống. Nước quả rất ngọt, còn có vị chua chua, mùi vị tổng thể cũng không tệ.

Vừa ăn vào bụng lập tức biến thành một luồng sức mạnh kỳ lạ tiến vào thân thể Ngô Bình. Lưồng sức mạnh này rất mạnh, mang theo hơi thở cổ xưa hủy diệt, khí lực hung hãn của Ngô Bình cũng không tiêu hóa nối. Chỉ thấy da cậu bắt đầu căng trướng, có cảm giác đau đớn như xé rách. Một lúc sau, thân thể cậu căng phồng như quả bóng da vậy.

Mọi người đều giật mình, lo sợ Ngô Bình cứ vậy mà nổ tung.

Mèo đen lại không hề lo lo lắng, trái lại chỉ giương mắt nhìn Ngô Bình như đang nói với cậu không cần lo sợ, mọi chuyện đều sẽ ổn.

Ngay lúc này, Cửu Liên Đài trong Đan Điền của Ngô Bình lại phát uy, bỗng chốc nó rung lên như nhịp tim đập. Chớp mắt, sức mạnh hung hãn như viễn cổ hồng hoang kia chợt lặng lại, bỗng co rút, toàn bộ đều vây quanh Cửu Liên Đài, ngưng tụ thành một con bướm nhỏ rực rỡ và bay nhảy xung quanh đó.

Ngô Bình có thể cảm nhận được, khi con bướm vỗ cánh, trong người cậu xuất hiện luồng sức mạnh kinh người, như có thể hủy diệt mọi thứ!

Ngô Bình rất kinh ngạc, cậu liếc nhìn mèo đen, mèo. đen khẽ gật đầu, vì thế cậu cắn răng, lại ăn trái thứ hai.

Cũng hệt như lần trước, thân thể cậu lại căng trướng lên, sau đó luồng sức mạnh viễn cổ hồng hoang lại bị Cửu Liên Đài trấn áp, hóa thành một con bướm nhỏ bay nhảy trong Đan Điền của cậu.

Cứ như vậy, Ngô Bình liên tục ăn hết bảy trái, bảy trái này đều hóa thành từng con bướm nhỏ, vỗ cánh bay. lượn trong người cậu.

“Meo!

Mèo đen rất vui mừng, đi quanh Ngô Bình một vòng như đang quan sát gì đó.

Ngô Bình chợt chấn động trong lòng, thử dùng ý niệm dẫn dắt đàn bướm, đàn bướm cứ vẫy cánh tung bay, lần lượt tiến vào bảy bí khiếu đã mở của cậu.

Bảy bí khiếu này vừa vặn tương ứng với Thất Tinh Trảm Đạo Đồ. Con bướm đầu tiên bay vào bí khiếu thứ nhất, Ngô Bình đã cảm thấy trong người như nổ vang tiếng sấm chớp, khắp người run rẩy. Còn bí khiếu của cậu cũng đột nhiên lớn hơn gấp mười lần, cũng bị một luồng hơi thở kinh thiên động địa chiếm giữ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi