THẦN Y TRỞ LẠI

Thế nhưng, cuối cùng cậu vẫn kiềm chế được, cất viên ngọc sau đó nhìn xuống mặt đất. Cậu cảm thấy sức. mạnh sinh mệnh của Thực Nhân Chỉ này rất mạnh, cả sơn cốc này cũng chỉ là một bộ phận thân thể của ông †a, muốn giết chết kiểu quái vật khổng lồ này gần như là không thể.

Cậu lập tức nói: “Nhân lúc nó chưa hồi phục, chúng †a đi thôi!”

Vì thế, cậu dân theo Thanh Chi, nhóm người mau chóng rời đi.

Bay đi mấy nghìn dặm, mãi đến khi Ngô Bình không cảm nhận được hơi thở của Thực Nhân Chỉ nữa thì mới dừng lại.

Thanh Chi mù mờ nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, nói: “Trước giờ tôi chưa từng đi xa đến vậy”.

Ngô Bình: “Lúc trước tựu chung cô không đi xa được là vì Thực Nhân Chỉ đang thao túng suy nghĩ của cô. Cô cẩn thận nghĩ lại xem, có phải từ nhỏ đến lớn, cô chỉ sinh hoạt trong phạm vi nghìn dặm thôi đúng không?”

Thanh Chỉ gật đầu: “Đúng vậy, nhiều nhất là đi xa †răm dặm, trước giờ chưa từng đi xa nhà cả nghìn dặm”.

Cô ấy hỏi Ngô Bình: “Nó vẫn có thể tìm được tôi sao?”

Ngô Bình an ủi cô ấy: “Yên tâm đi. Chỉ cần đừng ở trong địa bàn của nó, nó sẽ không làm được gì cô. Thực. Nhân Chỉ cũng được gọi là Linh Chi, nguồn gốc của nó có lẽ là lòng tham không đáy của cao thủ loài người”.

Điền Mỹ Mỹ tò mò hỏi: “Sư huynh, Nhân Thực Chi sau khi thành người, có phải sẽ càng kinh khủng hơn không?”

Ngô Bình gật đầu: “Một khi Nhân Thực Chỉ thành người, ít nhất cũng phải có thực lực Đạo Cảnh cấp ba. Hơn nữa, nó sở hữu năng lực chiếm đoạt Nhân Tộc, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực, cuối cùng trở thành Tai Tinh! Tai tinh sẽ mang đến vận rủi cho Nhân Tộc!”

Những chuyện này đương nhiên đều là do Phương Lập âm thầm nói cho Ngô Bình, cậu chỉ là thuật lại mà thôi.

Điền Mỹ Mỹ: “Sư huynh, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ngô Bình nhìn xung quanh, bọn họ đã đến bên rìa khu rừng, hơn nữa con cách mục tiêu trên bản đồ cậu muốn đi cũng rất gần.

Cậu không biết nơi đó có nguy hiểm hay không, bèn nói với mọi người: “Mọi người cứ tìm kiếm vùng lân cận, có thể gặp phải vận may. Sau khi trời tối, chúng ta sẽ tập hợp tại đây”.

Mọi người đều gật đầu, Ngô Bình một mình đi đến địa điểm mục tiêu.

Chẳng mấy chốc, cậu đến một cái hồ nhỏ, hồ nước ẩn nấp trong rừng rậm, xung quanh đều là cây cối dày đặc, nếu không phải ở gần nơi này thì căn bản không phát hiện ra được có hồ nước ở đây.

Ngô Bình đáp xuống trên cây, quan sát hồ nước nhỏ. Mặt hồ tĩnh lặng, thi thoảng lại có cá xuất hiện. Ngoài ra, cậu không phát hiện thêm được gì.

“Nơi này không có gì kỳ bí cả, sao lại bị người khác đánh đánh dấu trên bản đồ chứ?”

Đang lúc cậu suy nghĩ thì mặt hồ lại gợn sóng, một cánh tay trắng như ngọc vươn lên từ dưới mặt hồ, sau đó đến cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba, lân lượt có tám cánh tay vươn ra, bàn tay nào trông cũng rất đẹp. Thế nhưng những cánh tay đều thuộc về mọt quái vật, một con quái vật có bụng như nhện, mọc ra tám cánh tay, bên trên là đầu của một mỹ nữ.

Tay nó chống trên mặt nước như đi trên mặt đất vậy, nhanh chóng đi đến bờ hồ, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, đi về phía xa.

Ngô Bình trừng lớn mắt, đây là quái vật gì vậy?

“Nhện thần tám tay!", Phương Lập lên tiếng: “Thứ này ở Thượng Cổ Đại Lục đã bị truy giết tuyệt chủng rồi, không ngờ ở cấm địa Thượng Cổ vẫn còn, đúng là khó thấy!”

Ngô Bình cảm nhận được sự tham lam trong giọng điệu của Phương Lập, cậu hỏi: “Nhện thần tám tay mà ông nói là thứ gì vậy?” 

“Dị chủng Thái Cổ, là do Thân Nhận và một vị chúa tể Thượng Gổ sinh ra, tơ nhả ra rất lợi hại, đồng thời lại vô cùng cứng cáp, gần như không có thứ gì có thể cắt được nó, có thể cắt được mọi thứ, được gọi là tơ nhện thiên đao, mau đi vào hang ổ của nó, bên trong chắc chắn có rất nhiều tơ nhện. Dù chỉ lấy được một sợi tơ cũng có thể đổi được một tòa thành Thánh Cổ Đại Lục!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi