THẦN Y TRỞ LẠI

Kiếm quang vụt qua, biến thành một dải sáng, muốn chém đứt đầu Ngô Bình, cậu né người, lùi về sau, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu chém vào cổ tay của con rối từ một góc độ lạ.

Con rối được tạo thành vật liệu rất quý hiếm, thần binh sắc bén cũng khó làm nó bị thương. Có điều, Ngô Bình đã dùng đến sức mạnh của Thái Cổ Ma Điệp và Thất Tinh Trảm Đạo, cộng thêm cả kiếm sắc bén của 'Trảm Đạo Thập Tam Kiếm, vì vậy đòn này có sức mạnh rất lớn.

“Rắc”.

Con rối chắc cứng đã bị chém đứt cổ tay, sau đó kiếm quang vút qua, đầu của con rối liền rơi xuống đất.

Thật ra tất cả những chuyện này đều chỉ xảy ra trong tích tắc, cậu chủ Linh Hư tái mặt, nói: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi”.

Hắn nói xong thì ném con rối thứ hai ra, nhưng con rối này vừa được ném ra thì Ngô Bình đã tiếp cận ngay và chém nó rơi xuống đất. 

“Chỉ Thích Thiên Nhai”.

Đối phương cười khinh miệt, đột nhiên có một bức. màn ngăn cách giữa Ngô Bình và hắn. Bức màn ngăn cách đó có vẻ rất mỏng nhưng lại khiến hai người cách xa nhau đến ngàn vạn dặm.

Kiếm của Ngô Bình chém lên trên bức bình phong nhưng lại trật. Thế là cậu chém liên tục hết lần này đến lần khác.

cậu chủ Linh Hư đắc ý nói: “Thần thông Chỉ Thích Thiên Nha của tôi thế nào hả?”

Ngô Bình chém bảy lần thì dừng lại, bình thản nói: “Cũng chẳng ra sao cả”.

Mặt cậu chủ Linh Hư tối sầm: “Anh cũng già mồm lắm".

Cậu chưa dứt lời thì một luồng kiếm quang đáng sợ đã chém lên người hắn, kiếm quang quá nhanh, mang theo uy lực kinh người. cậu chủ Linh Hư liền lấy một tấm chắn cực lớn màu bạc chắn trước người.

“Keng keng keng”. Bảy luồng kiếm quang lần lượt chém xuống, kiếm đầu tiên đã khiến tấm chắn rạn nứt, cậu chủ Linh Hư lùi về sau ba bước.

Kiếm thứ hai với sức mạnh gấp mười lần kiếm thứ nhất, tấm chắn không thể chống đỡ nỗi, nát vụn ngay lập tức. cậu chủ Linh Hư lập tức lùi về sau, hắn bóp nát một miếng ngọc phù, một luồng sáng bao trùm lấy hắn rồi cuốn lên không trung.

Ngô Bình cách xa hắn, muốn ngăn cản cũng không kịp nên chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn bỏ chạy.

Cậu đưa tay ra tóm, một tu sĩ cảnh giới thần thông đã bị sức mạnh đáng sợ hút vào tay cậu, cậu lạnh lùng nói: “Cậu chủ Linh Hư đó là người thế nào?”

Người đó là người đi theo bên cạnh cậu chủ Linh Hư, mắt to mày rậm, tầm hai mươi tuổi, trông khá trung thực, hắn mặc đồ đen, lúc này hắn không thể cử động, mặt mày tái mét, nói: “Đừng giết tôi, tôi sẽ nói hết, cậu chủ Linh Hư là Tả Lăng Hư”.

“Tả Lăng Hư?”. Trong đầu Ngô Bình xuất hiện một số thông tin, cậu biết người này là người đã tạo ra tiên giới Lăng Hư, cũng từng là người đứng đầu bảng xếp hạng của Thiên Khuyết Đại Tiên.

Dưới mười tiên giới lớn còn có không ít tiên giới bình thường, tiên giới Lăng Hư là một trong số đó, hắn là người tạo ra tiên giới nên thực lực cực kỳ đáng sợ.

“Hắn là chủ nhân của tiên giới mà chạy đến phàm giới làm gì?” “Tả Lăng Hư đầu thai lại phàm giới, vì trong lúc đột

phá cảnh giới Hỗn Độn đã gặp rắc rối, hắn cần phải ở trong phàm giới để tìm cơ hội đột phá”. 

“Anh biết Tả Lăng Hư sẽ chạy đi đâu không?”, cậu hỏi.

“Hắn có rất nhiều chỗ ẩn nấp, tôi cũng không rõ lắm”. Người đó nói với vẻ đáng thương.

“Tại sao Tả Lăng Hư muốn có được bộ phi kiếm đó của nhà họ Phương? Hắn muốn làm gì?”

“Nghe hắn nói hắn muốn có được vương tọa kiếm đạo, khi thu thập đủ phi kiếm thì sẽ có thể nâng cao tỷ lệ thành công của việc luyện hóa vương tọa kiếm đạo”.

Ngô Bình nhếch mày, vương tọa kiếm đạo. Cậu tu luyện kiếm phổ vô thượng thì vương tọa kiếm đạo đã là thứ trong lòng bàn tay cậu rồi, không ngờ người này lại muốn giành.

“Hắn đã thu thập được bao nhiêu phi kiếm rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi