THẦN Y TRỞ LẠI

Đám người vừa sợ vừa tức giận, còn chưa kịp phản bác thì Ngô Bình đã tấn công. Chỉ thấy tay phải của cậu bấm tay, ba mươi ngàn đôi tay quỷ trong cơ thể cũng đang bấm tay giống cậu, sau đó hét lên: “Hoàng Dụ, quỳ xuống!”

Tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông ở đó đều quỳ xuống đất, họ đều lộ ra vẻ sợ kinh hoàng, đây là thế nào?

Hóa ra Ngô Bình đang thi triển chiêu thức của Thái Hoàng Ngũ Chương- Hoàng Dụ. Hoàng Dụ vừa xuất hiện thì có thể cộng hưởng với khí tức của các hoàng giả nhân tộc từ xưa đến nay, tạo nên sự trấn áp tinh thần với kẻ thù, buộc họ phải làm theo mệnh lệnh của Hoàng Dụ.

“Hoàng Dụ, tát vào mồml”, Ngô Bình nói tiếp.

Đám người này đều giơ tay lên, đánh mạnh vào mặt mình.

Hoàng Dụ này rất khó thi triển, nếu Ngô Bình không đạt tới cảnh giới Bí Thiên, có thể mượn sức mạnh của trời đất thì cũng không thể thực hiện được chiêu thức siêu phàm như vậy. 

Tử Hi lấy một miếng bùa ngọc ra, quay lại cảnh tượng này một cách hoàn chỉnh.

Đám người này giơ tay lên liên tục tát vào miệng mình, cho dù thế nào cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Hoàng Dụ.

Sau đó, Ngô Bình giơ tay phải lên chỉ về phía xa, một màn sương mù xuất hiện, cậu thi triển chiêu thức của cảnh giới Huyền Thiên Mộng, đưa ý thức của đám người này vào trong mộng, để họ trải qua hàng ngàn lần luân hồi, vô số đau khổ, mỗi kiếp đều bị giày vò.

Thoáng chốc vẻ mặt của đám người này trở nên vặn vẹo, sau đó đông cứng lại, cả người như mất đi linh hồn, ngây người đứng đó như tượng.

Tinh Viêm tò mò nhìn đám người này hỏi: “Sư huynh, chúng sao thế?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Sau khi trải qua hàng ngàn kiếp tra tấn trong mộng cảnh, chúng phải nếm trải mọi nỗi đau trên đời hàng vạn lần”.

Da đầu Tỉnh Viêm tê cả lại: “Hàng ngàn vạn lần! Nếu là tôi, chắc tôi sẽ chết sớm quá”.

“Tự sát không có tác dụng, chúng sẽ không chết trong ảo ảnh. Sau khi chết cũng sẽ sống lại, sau đó trải qua đau đớn gấp đôi”.

Tử Hi thở dài: “Những người này thật quá đáng. Tôi thật không hiểu Chân Hoàng Tông sao lại có thể thu nhận những người như vậy làm đệ tử xuất sắc chứ”.

Ngô Bình: “Với tông môn bên dưới, chỉ cần có tư chất tốt thì ra sức đào tạo, phẩm chất của đệ tử thế nào tính sau”.

Đúng lúc này, một bóng người bay tới từ đằng xa, ông ta nhìn thoáng qua hiện trường, sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị hỏi mấy người Ngô Bình: “Các người đang làm gì vậy?”

Ngô Bình nhìn người này hỏi: “Ông là ai?”

Người này tức giận nói: “Tôi là Ngô Nghĩa Châu, thượng trưởng lão của Chân Hoàng Tông”.

Ngô Bình: “Trưởng lão Ngô, đám người này đánh đệ tử Thái Hoàng Giáo tôi, nhục mạ đệ tử nữ, theo quy định đệ tử môn phái bọn tôi thì nên giết. Nhưng xét thấy họ đều là nhân tài của Chân Hoàng Tông, tôi chỉ trừng phạt nhẹ thôi, chỉ giết chết mấy tên thủ lĩnh tàn ác thôi”.

“Cậu dám!”

Trưởng lão này nổi giận, tiến đến một bước, khí tức cảnh giới Thần Thông ập đến. Ngô Bình không hề sợ hãi, bướm ma Thái Cổ trong bảy bí khiếu đều nhảy nhót, khí tức hung hãn bộc phát.

Ngô Nghĩa Châu chắp hai tay lại, sau lưng ông ta xuất hiện một tấm bia ánh sáng cực lớn, trên đó khắc hai mươi ba văn tự hoàng khí ngút trời. Đây chính là một trong những chiêu thức trong Tam chương của Thái Hoàng, tượng đài hoàng đế trấn áp thiên hạ. Thật ra là suy tưởng ra một bia hoàng, trên đó có viết chiếu chỉ, từ đó sinh ra uy lực to lớn.

Nhưng tu hành của Ngô Nghĩa Châu khá bình thường, trên bia chỉ có hai mươi ba chữ, hơn nữa chữ rất mờ, uy lực có hạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi