THẦN Y TRỞ LẠI

Cậu hét nhẹ, sức mạnh trói buộc đó bị một sức mạnh rất lớn từ trong truyền ra ngoài phá giải.

Kinh Vô Trần rùng mình, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sức mạnh cấm ky vô cùng kỳ lạ và mạnh mẽ, cậu đã từng thử với rất nhiều cao thủ. Thậm chí có lần cậu còn ra tay với một tu sĩ đạo cảnh tầng hai, kết quả suýt chút đã giết chết đối

thủ. Cậu đã làm gì để phá được sức mạnh lớn như thế?

“Sức mạnh này khá thú vị”. Ngô Bình nhún vai, nói với Kinh Vô Trần: “Anh cũng thử chiêu của tôi đi”.

Cậu vừa dứt lời thì đã đưa tay phải ra tóm lấy anh ta, sức. mạnh làm thối rữa truyền vào cơ thể Kinh Vô Trần, bắt đầu cướp đi sự sống của anh ta.

Kinh Vô Trần giật mình, thi triển toàn bộ sức mạnh cấm ky trong cơ thể để chống lại luồng sức mạnh này. Nhưng sức mạnh cấm ky của Ngô Bình càng thâm hậu hơn, đẳng cấp cũng cao hơn, khiến anh ta chống trả khá vất vả.

Lúc này, Kinh Vô Trần bị bao trùm bởi một luồng khói đen, sự sống trong cơ thể anh ta không ngừng biến mất, mặt anh ta bắt đầu xuất hiện vết nhăn, mắt cũng từ từ trở nên vẫn đục.

“Đấy là chiêu thức gì?”. Giáo chủ Thái Hoàng giáo cũng kinh ngạc thốt lên, hỏi ba trưởng lão.

Thẩm Huyền Tông nói với vẻ như đã nghĩ ra gì đó: “Xem ra cậu ấy không uổng công đến cấm địa Thượng Cổ, cậu ấy đã có được sức mạnh cấm ky”.

Tim Hùng Phi Kinh đập thình thịch, ông ta biết sức mạnh. cấm ky của Kinh Vô Trần, nó được xem như một quân át chủ bài. Nhưng ông ta không thể nào ngờ tới, Ngô Bình cũng có sức mạnh cấm ky.

Kinh Vô Trần cố sứ giằng co, anh ta đột ngột hét lớn, vung đao Long Phượng rồi chém mạnh về phía Ngô Bình.

Đao đó rất mạnh, bộc phát ra sức mạnh mà hắn thật sự đang có.

Ngô Bình rút kiếm Thất Tinh Long Uyên ra khỏi vỏ, thời gian này cậu cũng có lĩnh ngộ được một chút kiếm phổ Vô Thượng, từ đó ngộ ra các chiêu kiếm pháp.

“Keng”.

Kiếm quang lóe lên, ba mươi ba luồng sức mạnh kỳ diệu không ngừng gây chấn động, Kinh Vô Trần tê tay, đao Long Phụng vút khỏi tay, anh ta vội vã lùi về sau.

Ngô Bình đưa tay ra đón lấy đao Long Phụng và cất vào trong túi rồi bình thản nói: “Anh có nhận thua không?”

“Tôi sẽ không thua”. Kinh Vô Trần một lần nữa giận dữ, anh ta cần đứt lưỡi, phun ra một ngụm sương máu, trong màn sương, máy ngưng tụ thành một cái đầu lâu ma quỷ khổng lồ, tóc đỏ, mắt xanh, răng nanh, trên mặt có vô số phù văn méo. mó.

Con ma đó vừa xuất hiện thì trời đất liền rúũng động, muôn thú trong rừng đều hoảng hốt, chim bay tán loạn.

“Không ngờ anh ta lại hiến tế cho yêu quái”. Mặt giáo chủ Thái Hoàng giáo biến sắc, mắt đằng đằng sát khí.

Hùng Phi Kinh cũng giật mình: “Cậu ta đã luyện Tế Ma Kinh sao?”

Giáo chủ Thái Hoàng giáo chau mày: “Anh đã đến Thập Ma Địa sao?”

Hùng Phi Thiên nói với vẻ mặt rất khó coi: “Từng đến, nhưng tôi không biết cậu ta luyện Tế Ma Kinh”.

Sau đó ông ta nhìn giáo chủ Thái Hoàng giáo: “Trong thỏa thuận của chúng ta không nói không thể dùng ma đạo”.

Giáo chủ Thái Hoàng giáo thở dài, nói: “Nếu anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc thì cứ tiếp tục xem”.

Ma vật thò tay từ trong sương máu ra ngoài, xé toạc không gian, để lộ một vết rách tối đen, ma khí cuồn cuộn cùng sát khí kinh người từ bên trong tuôn ra, khiến những người có tu vi thấp đều nôn mửa, một số người còn ngất xỉu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi