THẦN Y TRỞ LẠI

“Không cần đa lễ, mời qua bên kia”.

Tần Cự Phong nói: “Vốn không ôm nhiều hy vọng, nhưng không ngờ Mộc Thiên Hầu này rất dễ nói chuyện, biết được ý định tôi đến nên đích thân ra gặp tôi, còn hỏi cặn kẽ tiền căn hậu quả. Cuối cùng, anh ta đưa ra hai phương án giải quyết, thứ nhất là cho anh chút thời gian, anh ta dời nghĩa trang đi; thứ hai, anh ta đồng ý bỏ tiền, mua lại núi Bạch Long”.

Ngô Bình cũng có chút bất ngờ, bèn hỏi: “Anh ta còn nói gì không?”

Tân Cự Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Mộc Thiên Hầu nói, hy vọng có thể gặp mặt sư huynh, mọi người đều là người dân Giang Nam, sau này nên qua lại nhiều hơn, nói chung anh ta rất lịch sự, còn đích thân viết một bức. thư, nhờ tôi đưa cho Đông Vương”.

Ngô Bình trầm ngâm nói: “Với địa vị thân phận của anh ta, cũng không cần phải dùng chiêu này, trong đó chắc chắn có nguyên do mà tôi và cậu không biết”.

Tân Cự Phong nói: “Sư huynh, chúng ta nên làm gì, ra thời hạn cho anh ta dọn đi sao?”

Ngô Bình: “Nếu anh ta nói lý như vậy thì mọi chuyện cũng dễ rồi, nhường cho anh ta cũng không sao. Nhưng trước đó, tôi muốn gặp anh ta một lần”.

Tân Cự Phong nói: “Mộc Thiên Hầu nói, nếu sư huynh có thời gian thì tối nay anh ta đãi tiệc ở Quân Tử Lâu”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nó: “Cậu đáp lại anh ta một câu, tôi sẽ đến hẹn đúng giờ”.

Tân Cự Phong gật đầu: “Được, tôi gọi điện thoại cho tổng quản Hầu phủ”.

Gọi điện thoại xong, anh ta cười nói: “Cậu Ngô, tôi đã hẹn với bên kia bảy giờ tối nay, gặp mặt tại Quân Tử Lâu”.

Mấy hôm nay Ngô Bình không ở tỉnh, nên cũng không biết Quân Tử Lâu là nơi nào nên hỏi: “Cậu có biết Quân Tử Lâu ở đâu không?” 

Tần Cự Phong nói: “Biết, là một trong chín lâu ở Đại Hạ hiện nay”.

Ngô Bình: “Chín lâu?”

Tần Cự Phong giải thích, thời gian gần đây, Đại Hạ đột nhiên xuất hiện chín nhà hàng, nguyên liệu nấu ăn trong đó đều đến từ Tiên Giới, cũng chỉ chiêu đãi cho người tu hành. Vì vậy chẳng mấy chốc mà danh tiếng chín nơi này đã truyền đi khắp nơi, phần lớn các tu sĩ đều biết. Trong đó, nhà hàng ở Giang Nam có tên là Giang Tan Quân Tử Lâu, tu sĩ bình thường đều gọi là Quân Tử Lâu.

Ngô Bình nghe xong bất giác cũng hứng thú, thầm nghĩ tối nay phải đi xem xem đồ ăn thức uống ở đó thử.

Lúc này sắc trời đã tối, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, Ngô Bình chào hỏi với mọi người một tiếng rồi dẫn theo 'Tân Cự Phong đến Quân Tử Lâu.

Quân Tử Lâu nằm trên một ngọn núi, cách xa thành thị náo nhiệt, người bình thường muốn đến đây phải lái xe từ thành phố đi hơn một tiếng đồng hồ, hơn nữa dọc đường cũng nguy hiểm. Đương nhiên, nếu là người tu hành thì hoàn toàn không cần lo lắng lộ trình này.

Lúc này, trước một căn nhà với kiến trúc cổ điển rộng lớn nằm giữa sườn núi, Ngô Bình và Tân Cự Phong xuất hiện. Bọn họ nhìn thấy một cánh cửa theo phong cách cổ đại, trước cửa là một khoảng trống mênh mông.

Kỳ lạ là khoảng đất trống này lại có mười mấy tu sĩ,  bọn họ tụm năm tụm ba vây quanh nói chuyện, thi

thoảng lại khẽ bật cười. “Mấy người này đang làm gì vậy?”, Ngô Bình hỏi.

Tân Cự Phong: “Sư huynh, khi vào Quân Tử Lâu sẽ được Quân Tử Lâu tặng “Quân Tử Lệnh Kiếm”, không hẹn trước thì chỉ có thể ngồi đợi, bởi vì cùng một lúc thì Quân Tử Lâu chỉ có thể tiếp đãi nhiều nhất là một trăm người, mấy người này đều đang lấy số xếp hàng. Vì vậy, Quân Tử Lệnh Kiếm kia chín là biểu tượng chứng minh thân phận, người bình thường không thể lấy được, chỉ có thể ngoan ngoãn xếp hàng”.

Ngô Bình cười nói: “Vì một bữa cơm mà đáng để nhiều người tu hành đứng đợi khô cả người ở đây sao?”

“Có thể đến được Quân Tử Lâu thì không phải mấy kẻ lông bông, những tu sĩ này đều nguyện ý đến đây nâng cao thân phận bản thân, kết bạn khắp thiên hạ”. Tần Cự Phong giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi