THẦN Y TRỞ LẠI

Đi được hơn một trăm mét, Ngô Bình tiến vào một cái động, vách trong của động này có màu vàng xanh, cực kỳ kiên cố, hang động rộng hàng ngàn mét vuông, cao mấy chục mét.

Lúc này một con rắn chín đầu cực lớn nằm ở bên trong, đã chết từ trước.

Phía sau con rắn chín đầu có một cái ao, ao này làm bằng ngọc trắng, rộng mười mét vuông, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lam, mặt ngoài là sương trắng.

Ngô Bình thổi bay sương mù, lập tức nhìn thấy có vài cây sen mọc lên trong ao. Nhưng thứ cậu để ý không phải hoa sen mà là đáy ao, nơi đó có một lớp đá pha lê nhiều màu sắc, kích thước chỉ bằng một ngón tay, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Mèo đen nhìn thấy đá pha lê nhiêu màu thì nói: “Thiên Tinh ngũ sắc”.

Thiên Tinh ngũ sắc? Ngô Bình hỏi đồ này có tác dụng gì, mèo đen giải thích: “Thời kỳ sơ khai khi vũ trụ mới ra đời, chỉ có một số lượng nhỏ những thứ được kết tinh từ năm nguyên tố ngũ hành của trời đất, chúng vừa hình thành đã bị chia cắt bởi các cường giả trong Hỗn Độn, có rất ít người có thể ở lại. Nước mà Thiên Tinh ngữ sắc từng ngâm có thể chuyển hóa thành nước thần ngũ hành, lấy nó tưới xuống đất thì đất bình thường có thể chuyển hóa thành thần thổ ngũ hành”.

Mắt Ngô Bình phát sáng, tất nhiên là cậu biết đến thần thổ ngũ hành, là một trong những loại đất nuôi dưỡng linh dược, tiên dược tốt nhất.

Vì thế cậu không nói nhiều, lập tức cất Thiên Tinh ngũ sắc trong cả ao đi, có khá nhiều, có thể có thể chứa đầy mười thùng. Ngoài ra, cậu còn thu thập hết nước trong ao, dù sao nước này đã bị chuyển hóa thành Thần Thủy Ngũ Hành từ trước.

Cuối cùng còn lại một lớp bùn hoa sen dày ở dưới ao, những thứ này là thần thổ ngũ hành.

Đương nhiên, Ngô Bình cũng đào hết mấy hoa sen đó lên, cậu định đào một cái ao ở nhà, rồi đem cấy chúng vào.

Thu dọn đồ đạc, Ngô Bình lại nhìn con rắn khổng lồ đó. Năng lượng của con rắn khổng lồ bị Ngô Tử Quân hấp thụ, nhưng thể chất của tốt siêu phàm, da rắn trông có vẻ là thứ tốt.

Thế là cậu lấy kiếm Long Uyên bảy sao dùng hết sức chém vào thân rắn, đồng thời dùng lực của lưỡi đâm sắc bén, lập tức nghe được một tiếng “keng”, ánh lửa bay khắp nơi nhưng da rắn vẫn còn nguyên vẹn. 

“Vảy rằn cứng thật", Ngô Bình khá ngạc nhiên.

Suy ngẫm một hồi, cậu mổ bụng con rắn khổng lồ ra, lột hết da ra, con rắn tám đầu này rất lớn, số da phải lột ra cũng khá nhiều.

Lột xong da rắn, cậu lại phát hiện phần đầu của mỗi con rắn đều có một viên ngọc có màu khác nhau.

Mèo đen nhìn những hạt châu này nói: “Cậu Ngô, vật này cực kỳ đáng sợ, những hạt châu này chắc chắn có thể tạo ra hiệu quả rất tốt, chỉ là năng lượng của chúng đã bị hấp thu, chỉ để lại cái vỏ rỗng”.

Ngô Bình cầm một hạt châu màu xám xanh lên, cảm thấy vật này rất kỳ lạ, đan xen giữa vật chất và năng lượng. Cậu lấy đầu lưỡi liếm thử, cảm nhận được một lưồng dược lực khá mạnh phun ra vài làn khói từ tai và mũi, người cũng ho dữ dội.

“Dược tính này mạnh quá”, cậu ngạc nhiên nói.

Mèo đen không biết về những thứ này hỏi: “Công tử, chẳng lẽ vật này có tác dụng?”

Ngô Bình nhếch môi cười: “Không chỉ có tác dụng mà còn có tác dụng rất lớn. Dược tính trong những hạt châu này được tạo ra từ hư không, tôi cảm thấy lấy chúng làm thuốc dẫn thì có thể luyện chế ra những loại đan dược trước đây chưa từng có”.

Sau đó cậu cất hết tất cả tám viên châu đó vào, sau đó mới quay lại chỗ lúc nấy. 

Lúc này Tần Cự Phong đã đi một vòng quanh trên đảo, tìm được vài thuộc hạ hôn mê, sau đó Ngô Bình cứu chữa cho họ.

Ngô Bình vừa cứu được một người, lập tức có hàng chục tia sáng từ trên trời chiếu xuống, xuất hiện ngay gần hang động, người dẫn đầu mặc đồ vàng kim, nhìn khí tức có vẻ là cường giả cảnh giới Thần Thông.

Ông ta lướt nhìn một vòng, sau đó nhìn sang Tần Cự Phong hỏi: “Cậu là Tân Cự Phong?”

Ngô Bình nhìn người này, vội bước lên nói: “Chào chỉ huy, tôi là Tân Cự Phong”.

Người này là chỉ huy của Kim Y Vệ mà triều đình mới thành lập, uy lực rất lớn, chịu trách nhiệm với hoàng đế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi