THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 639

Tên đeo dây chuyền vàng cười khẩy, hung hãn trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Ranh con, xuống xe!”

Ngô Bình vẫn ngồi im, hờ hững nói: “Còn tưởng ai, ra là loại như mày”.

Tên đeo dây chuyền vàng nổi điên: “Mẹ kiếp, ngứa đòn à!”. Nói rồi, hắn vươn tay định túm tóc Ngô Bình.

Ngô Bình đưa tay ra nắm chặt cổ tay hắn. Tên đeo dây chuyền cảm thấy nửa người đau đớn, lập tức hét lên thảm thiết.

Ngô Bình dùng tay kia gõ nhẹ vài cái lên người hắn rồi đá hắn ra.

Tên đeo dây chuyền vàng lập tức đau đến mức run rẩy cả người, như bị kiến cắn trong xương vậy. Hắn gào lên thảm thương. Mấy tên còn lại đều hoảng hồn, sững sờ nhìn hắn đang kêu gào mà chẳng dám đến gần.

Ngô Bình đạp lên mặt tên đeo dây chuyền vàng rồi bảo: “Giờ này ngày mai, ngay tại đây, tao chờ mày. Gọi thêm mấy đứa nữa”.

Dứt lời, anh đi thẳng về phía chiếc 5 Series. Xe còn chưa tắt máy, anh đạp ga phóng đi, để lại bọn người vẫn đang sửng sốt.

Tự chạy xe nhanh hơn nhiều, nửa giờ sau, anh đã đến cốc Phong Diệp. Cốc Phong Diệp rất hoang vu, đường vào hiểm trở, bị rừng đá chắn nên rất ít người bản địa vào.

Anh đỗ xe bên ngoài, băng qua rừng đá, đi thêm nửa giờ nữa mới đến nơi.

Không ngờ môi trường xung quanh cốc Phong Diệp rất tuyệt, rộng hơn năm trăm mét, bên trong có một rừng phong rộng lớn, đỏ rực cả vùng. Sâu trong rừng phong có một toà nhà nhỏ, chắc hẳn đó là nơi ở của sư phụ.

Vừa đặt chân đến nơi, anh đã thấy một cái bóng trắng vụt qua sau tảng đá. Đó là một con sói trắng, cao hơn một mét, vô cùng lực lưỡng, mắt màu đỏ, toả ra khí lạnh âm u.

Ngô Bình đứng im, gọi với vào trong: “Sư phụ, Hồng Lăng”.

Anh vừa gọi xong, Hồng Lăng lập tức chạy ra. Thấy Ngô Bình, cô ấy vui vẻ kêu lên: “Sư huynh đến rồi!”

Sau đó, cô ấy vẫy tay với con sói trắng: “Tiểu Bạch, đây là sư huynh, đừng doạ anh ấy nhé”.

Sói trắng như hiểu được tiếng người, bèn chậm rãi lùi lại, tò mò nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình bước đến vỗ nhẹ đầu Hồng Lăng, đoạn hỏi: “Sư phụ đâu?”

Hồng Lăng đáp: “Sư phụ đang ở trong sân, để em đưa anh vào”.

Cô ấy kéo Ngô Bình đến trước toà nhà, cửa đang mở. Trong sân có một cây phong rất lớn, có hai người ngồi ở gốc cây, một trong số đó là Đông Phật tiên sinh. Còn người kia là một cô gái mặc váy đỏ rất đẹp, trông khoảng hai mươi mấy tuổi, vô cùng duyên dáng.

Ngô Bình lật đật đến chào: “Sư phụ”.

Đông Phật tiên sinh gật đầu cười: “Ngô Bình, để ta giới thiệu với con, đây là Dược Tiên”.

Ngô Bình vội vàng tiến lại: “Chào Dược Tiên”.

Dược Tiên mỉm cười: “Không cần khách sáo, ngồi đi”. Nói đoạn, Dược Tiên rót cho anh một chén trà.

Ngô Bình nhận bằng hai tay, cảm ơn xong thì nhấp một ngụm.

Anh hỏi: “Sư phụ à, có phải thu thập đủ tiên thạch thì sư phụ có thể đột phá địa tiên không ạ?”

Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Nếu có tiên thạch, ta sẽ nắm chắc được bảy, tám phần”.

Dược Tiên nói: “Thật ra năm xưa sư phụ cậu đã gom đủ tiên thạch, nhưng đem tặng cho anh em kết nghĩa rồi”.

Đông Phật tiên sinh xua tay: “Chuyện lâu lắm rồi, không nên nhắc nữa”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi