THẦN Y TRỞ LẠI

Trương Huyền Bạch lập tức nói: “Mao Thiết cũng không tệ, tôi đã sắp xếp cho anh ấy làm một chuyện. Nếu anh Ngô chịu thả người thì sau này cứ để anh ấy theo tôi đi”.

Ngô Bình cũng không vấn đề gì, lúc đó giữ lại Mao Thiết, là vì không muốn ăn ta lãng phí tư: chất tốt như vậy, bây giờ anh ta đã đi theo nhân vật như Trương Huyền Bạch rồi, tiền đồ đương nhiên sẽ không tệ.

Cậu gật đầu: “Không vấn đề, Mao Thiết ở đâu cũng vậy cả”.

Trương Huyền Bạch: “Hôm trước tôi mới ra ngoài, xử lý chuyện trong tay xong, tôi lập tức đến tìm anh Ngô ngay. Ở trước mặt anh Ngô cám tạ ơn cứu mạng của anh”.

Ngô Bình xua tay: “Anh Trương nói như vậy khách sáo quá rồi. Lại nói, ban đầu anh Trương cũng đưa cho tôi không ít tài nguyên, tôi cũng rất cám ơn”.

Trương Huyền Bạch cười nói: “Anh Ngô, mặc kệ nói thế nào, anh cũng đều là ân nhân của tôi”.

Nói rồi, anh ta lấy ra một lệnh bài đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là thủ lệnh do gia chủ nhà họ Trương tôi ban cho, có được nó, ở bất kỳ đâu bất kỳ lúc nào, anh Ngô đều có thể ra lệnh cho thành viên cốt cán của nhà họ Trương. Nhìn thấy thủ lệnh này, bọn họ sẽ phục tùng vô điều kiện. Dù anh Ngô muốn tài nguyên hay là bảo bọn họ làm việc thì bọn họ đều sẽ dốc hết sức làm”.

Ngô Bình biết thứ này vô cùng quý giá, chỉ có người được nhà họ Trương tin tưởng thực sự thì mới có thể có được nó.

Cậu cười nói: “Anh Trương, vật này quá quý. giá rồi, tôi không thể nhận”.

Vẻ mặt Trương Huyền Bạch nghiêm túc: “Anh Ngô, anh không định xem tôi là bạn sao? Trương Huyền Bạch tôi không có ưu điểm gì khác, được cái chân thành với bạn bè”.

Thấy anh ta kiên trì, Ngô Bình chỉ đành nhận lấy thủ lệnh, nói: “Được, vậy tôi không khách sáo. với anh Trương nữa”.

Trương Huyền Bạch cười nói: “Nhà họ Trương tôi mở không ít cửa hàng ở khắp các Tiên Giới, cầm được thủ lệnh này có thể mua được bất kỳ vật dụng gì”.

Trương Huyền Bạch có vẻ như còn có chuyện khác phải làm, anh ta ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ, nói hai ngày nữa lại đến chính thức thăm hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình không giữ anh ta ở lại dùng cơm được, chỉ đành tiễn anh ta rời đi

Trương Huyền Bạch rời đi, Hàn Băng Nghiên đi đến nói: “Anh Bình, buổi chiều Liễu Kim Long có gọi điện đến, nói người lên núi tìm được một vài thứ, hy vọng anh có thời gian đến xem thử”.

Lúc trước, Ngô Bình tìm được không ít người lên núi ở trấn Hoang Sơn, bảo bọn họ lên núi tìm Thiên Vẫn Thạch, thoáng chốc đã một tháng trôi qua, cậu cũng chưa từng hỏi đến, hôm nay nghe thấy tin tức của Liễu Kim Long, cậu lập tức gọi qua.

“Cậu Ngô, tôi đang ở trấn Hoang Sơn!”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì mà phải đích thân chạy đến trấn Hoang Sơn?”

Liễu Kim Long: “Mấy tháng nay, tôi tuyển được mười nghìn người lên núi, mấy thứ kiếm được đều được, tôi giữ trong nhãn chứa đố của cậu. Hôm qua, có một nhóm người tìm được một vài vật kỳ lạ. Tôi không thể phán đoán được, vì vậy mong cậu có thể đến một chuyến. Vả lại, tôi cảm thấy có người như đang âm thầm quan sát tôi, tôi nghi ngờ có người lên núi đã truyền tin ra ngoài”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi. Ông cứ ở nguyên tại chỗ, tôi sẽ đến trấn Hoang Sơn nhanh thôi”.

Trong một khách sạn tại trấn Hoang Sơn, Liễu Kim Long cảnh giác đứng ở trước cửa sổ, chú ý tình hình bên ngoài. Bên cạnh ông ta có mấy thuộc hạ đều là thân tín của.

“Anh Long, người nào đang nhằm vào chúng ta vậy? Bọn họ muốn làm gì?”. Một người để râu hỏi, người này đi theo Liễu Kim Long đã nhiều năm, công phu rất lợi hại, kinh nghiệm giang hồ phong phú, rất được Liễu Kim Long coi trọng.

Liễu Kim Long: “Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, vẫn chưa xác định đối phương là người thế nào, có bao nhiêu người, chỉ là cảm giác thôi. Trực giác nói cho tôi biết, thực lực đối phương vượt xa tôi, sở dĩ đối phương chưa ra tay là vì vẫn chưa rõ thực lực tôi ra sao”.

Người để râu có chút nghỉ ngờ: “Không biết cậu Ngô có thể đến kịp không”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi