THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 667

Aoki Tsuyoki ôm đầu khóc vì đau đớn. Không rõ là vì đau lòng vì Lạc Mộng Trần sắp lấy Ngô Bình hay là do bị đánh bại nữa.

Lạc Mộng Trần cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh”.

Ngô Bình hờ hững đáp: “Không sao”.

Ngô Bình dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hôn sự của hai chúng ta, để tôi tìm Lạc Trường Sinh bàn bạc thêm. Cáo từ”.

Lạc Mộng Trần vội vã đứng dậy tiễn anh: “Ngô Bình tiên sinh đi thong thả”.

Sau khi tiễn Ngô Bình vào thang máy, Aoki Tsuyoki đột nhiên bật dậy nói: “Hanami, em thực sự muốn gả cho gã đàn ông Viêm Long đó sao? Hắn ta thực sự không xứng với em!”

“Im miệng”, Lạc Mộng Trần nổi giận: “Đây là mệnh lệnh của ông cố tôi, tôi bắt buộc phải phục tùng. Hơn nữa anh ấy là tông sư cảnh giới Thần, tiền đồ vô cùng rộng mở”.

Aoki Tsuyoki nổi giận: “Chẳng qua kungfu của hắn ta lợi hại hơn anh. Trong vòng ba năm, anh chắc chắn sẽ đánh bại hắn”.

Lạc Mộng Trần khẽ thở dài đáp: “Aoki, tôi biết tấm lòng của anh, nhưng chuyện hai chúng ta là không thể nào. Giờ anh lập tức thu dọn hành lý quay về Đông Doanh, tôi sẽ tiếp quản võ quán”.

Aoki Tsuyoki ngẩn người: “Hanami, em sợ anh làm hỏng việc của em nên đuổi anh đi sao?”

Lạc Mộng Trần: “Anh chỉ cần tuân theo mệnh lệnh, những việc khác không cần hỏi”.

Aoki Tsuyoki trong lòng không phục nhưng là bề tôi, anh ta sau cùng chỉ đành cúi đầu đáp: “Vâng!”

Lạc Mộng Trần quay lại căn phòng ban nãy, nói: “Hiện thân đi”.

Hai cô gái mặc trang phục ninja bước ra, quỳ trước mặt Lạc Mộng Trần: “Chủ nhân!”

Lạc Mộng Trần: “Hoshi, Miyo, hai cô thấy Ngô Bình này thế nào?”

Hai cô gái này đều che mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt. Một trong hai cô gái đó giọng vô cùng dịu dàng, đáp: “Chủ nhân, người này xuất thân từ danh môn, tu vi cao thâm. Nếu như nhân phẩm không có vấn đề thì quả là một đối tượng tốt”.

Cô gái còn lại giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chủ nhân đã thích thì là tốt”.

Lạc Mộng Trần khẽ thở dài: “Sau khi ông cố ra đi, nội bộ tập đoàn vô cùng lục đục. Nếu tôi không hành động ngay thì đến cả cổ phần trong tay cũng không giữ được. Ngô Bình này có lẽ có thể giúp tôi vượt qua ải khó này”.

Cô gái dịu dàng ban nãy nói: “Chủ nhân, chỉ cần ông cụ cố quay lại thì sẽ không còn vấn đề gì nữa”.

Lạc Mộng Trần lắc đầu: “Không đơn giản như vậy đâu, cho dù ông cố tôi có quay lại thì chưa chắc bọn họ đã chịu thừa nhận. Nếu không thì ông cố cũng đã không bảo tôi chuyển tài sản sang nước Viêm Long”.

Nói đến đây, Lạc Mộng Trần bất lực: “Thôi bỏ đi, những chuyện này để sau hãy nói. Hoshi, Miyo, hai người sắp xếp một chỗ ở lâu dài cho tôi”.

“Vâng”, hai cô gái kia cúi đầu vâng lệnh.

Ngô Bình ra khỏi khách sạn thì thấy Diệp Huyền vẫn còn le ve ở đó. Anh ta và ba người khác đang đứng đó đợi anh.

Thấy Ngô Bình đi ra, Diệp Huyền ha ha cười lớn: “Tiền bối, vất vả rồi! Đây là ba người anh em của đệ tử”.

Ba người đó đều còn trẻ, vừa nhìn là biết đây là đám công tử nhà giàu của Vân Kinh. Dù không giàu nứt đố đổ vách được như Diệp Huyền nhưng cũng không chênh lệch nhiều.

Ngô Bình gật đầu: “Xin chào”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi