THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 669

Diệp Huyền gật đầu: “Việc tiền bối tôi là cổ đông của Đường Thị không cần nhắc nữa nhỉ, tiền bối còn là cao thủ võ lâm, là tông sư cảnh giới Thần! Có biết cái gì gọi là tông sư cảnh giới Thần không? Chu Phật Sinh năm xưa mà so với tiền bối tôi thì chỉ là cái r**!”

Mấy cậu con nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ đương nhiên đều biết tới Chu Phật Sinh. Cách đây không lâu, ông ta là nhân vật máu mặt hàng đầu giới giang hồ Vân Kinh, thế nhưng sau đó đột nhiên biến mất nên giới giang hồ Vân Kinh chỉ còn mình Từ Quý Phi là ông trùm.

Diệp Huyền: “Tiền bối của tôi còn là thần y, nhà họ Bạch ở Thanh Thành, Triệu Trụ Quốc ở Kinh Sư đều được tiền bối của tôi chữa cho khỏi bệnh”.

Ba cậu trai kia đưa mắt nhìn nhau, cảm giác Ngô Bình giống như thần tiên chứ không phải người thường.

Diệp Huyền tiếp tục nói: “Đúng rồi, Từ Quý Phi ở Vân Kinh rất thân thiết với tiền bối. Sau này các cậu có việc gì thì chỉ cần đến tìm tiền bối tôi”.

Thiệu Tôn nói: “Quả thực còn có chuyện này xin nhờ anh Ngô giúp đỡ”.

Diệp Huyền trợn mắt lườm anh ta: “Cậu thì có chuyện gì được hả?”

Thiệu Tôn: “Đây không phải nơi thích hợp để trò chuyện, chúng ta tới quán trà phía trước nói chuyện nhé”.

Cách đó không xa có một quán trà. Gọi là quán trà nhưng giống tụ điểm đánh bài hơn. Ông chủ vừa nhìn thấy đám Thiệu Tôn là vội vàng chạy ra đón, sau đó xếp cho họ phòng tốt nhất.

Sau khi chủ quán trà đi khỏi, Diệp Huyền lấy từ cái túi da ra vài tờ chi phiếu, nói với Ngô Bình: “Tiền bối, sáu trăm triệu tệ này là tiền bối giúp đệ tử thắng được, đương nhiên là phải thuộc về tiền bối”.

Nói rồi, anh ta đưa mấy tờ chi phiếu cho Ngô Bình. Ngô Bình hỏi: “Anh thua mất bao nhiêu?”

Diệp Huyền: “Vẫn ổn, đệ tử thua mất hai trăm năm mươi triệu tệ”.

Ngô Bình liền rút ra tờ chi phiếu ba trăm triệu tệ đưa cho Diệp Huyền nói: “Nhận lấy đi, để bù lỗ, phần dư ra là tôi mừng tuổi anh”.

Diệp Huyền cười hi hi đáp: “Đội tạ công ơn tiền bối, vậy đệ tử không khách sáo nữa. Nói rồi, Diệp Huyền nhanh chóng nhận lấy tờ chi phiếu.

Thấy Ngô Bình vừa vung tay một cái là đem cho ba trăm triệu tệ, mấy vị công tử nhà giàu kia đều không khỏi ngỡ ngàng. Ngô Bình lắm tiền đến vậy sao?

Diệp Huyền rót trà cho Ngô Bình, nói: “Tiền bối, chúng ta nghe xem Thiệu Tôn gặp chuyện gì nhé?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nói đi”.

Thiệu Tôn hắng giọng, đáp: “Cậu chủ Ngô, nhà họ Thiệu chúng tôi kinh doanh trong lĩnh vực y tế. Ở Giang Nam, có hơn một nghìn công ty do nhà họ Thiệu chúng tôi trực tiếp hoặc gián tiếp nắm cổ phần. Dưới danh nghĩa nhà họ Thiệu còn có hai chuỗi hiệu thuốc, ba nhà máy thuốc, một công ty sản xuất thiết bị y tế. Nếu không khiêm tốn mà nói thì nhà họ Thiệu trong lĩnh vực y dược có thể xếp trong top ba của cả nước”.

“Mấy năm nay, nhà họ Thiệu phát triển vô cùng thuận lợi. Nhưng tuần trước, một công ty dưới tên bố tôi đã đuổi việc một trợ lý. Công ty giải quyết công việc không chu toàn, không những không cho trợ lý đó tiền bồi thường thôi việc mà còn trừ một tháng lương của cô ấy”.

“Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng thật không ngờ, vào ngày nghỉ việc trợ lý đó đã nhảy từ tầng sáu của công ty xuống tự vẫn, giờ cô ấy đã trở thành người thực vật. Việc này bị làm lớn lên, rất nhiều nhà báo tìm tới”.

“Việc này là do công ty chúng tôi sai nên bố tôi đã công khai xin lỗi gia đình cô ấy trên họp báo, đồng thời dùng tư cách cá nhân bồi thường cho họ hai triệu tệ”.

Ngô Bình cau mày: “Nhưng tại sao lại đuổi việc trợ lý đó?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi