THẦN Y TRỞ LẠI

Sau khi lấy được thẻ bài, Ngô Bình mỉm cười với Kim Huyền Sương: “Kim cô nương, gặp lại sau.”

Nói xong, anh quay lại xe và bay đến đỉnh chính của núi thần Côn Luân, nơi xây dựng thần cung Côn Luân.

Thần cung vô cùng hùng vĩ, một cung điện khổng lồ đứng sừng sững trên đỉnh núi, phía trước cung điện là một quảng trường khổng lồ, lúc này vô số xe ngựa và thú cưỡi của Thần tộc đang đậu ở đây.

Rất nhiều người hầu của thần xuất hiện đảm nhiệm việc tiếp khách, địa vị của Nguyệt Thần không bình thường nên Vương Mẫu đã cử Dực Thiên Thần, một trong bốn đệ tử đến.

Vị Dực Thiên Thần này có vẻ ngoài oai hùng và giữa hai lông mày có vẻ kiêu ngạo, hắn ta rất khách sáo với Nguyệt Thần và Hoa Thần, nhưng lại tỏ vẻ khó chịu với Ngô Bình và thậm chí không muốn nói chuyện với anh.

Hoa Thần nói nhỏ với Ngô Bình: "Huyền Bình quân, nghe nói Dực Thiên Thần này cũng muốn tham gia cạnh tranh, có vẻ như hắn cũng biết ngươi là đối thủ cạnh tranh của hắn.”

Ngô Bình cười không nói gì.

Sau khi xuống xe, ba người Ngô Bình bay về phía cung điện, Dực Thiên Thần dẫn đường phía trước. Khi đang chuẩn bị tiến vào cung điện, hẳn ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình: "Người ngoài tộc không được vào thần cung Côn Luân. Vị bằng hữu Nhân tộc này, ngươi ở bên ngoài đợi đi."

Nguyệt Thần bình tĩnh nói: “Hắn là phu quân của ta, Dực Thiên Thần, ngươi khinh thường phu quân của ta, chính là khinh thường bản tôn.”

Dực Thiên Thần khẽ cúi đầu: “Ta không vô lễ với Nguyệt Thần, nhưng chưa bao giờ có Nhân tộc nào từng đặt chân vào thần cung Côn Luân.”

Ngô Bình: “Ta là người đầu tiên, ngươi nói đi, phải làm gì mới cho ta vào.” Dực Thiên Thần hừ lạnh một tiếng: "Đánh bại ta, ta sẽ cho ngươi đi qua!” "Vèol"

Vừa dứt lời, Ngô Bình bỗng nhiên đấm một quyền. Cú đấm này tuyệt vời khó tả đến mức khi nắm đấm đánh vào mặt Dực Thiên Thần nhưng hắn ta vẫn không nhận ra. Mãi cho đến khi một sức mạnh kinh khủng làm gãy sống mũi, làm nứt hốc mắt, nổ tung nhấn cầu, hắn ta mới nhận ra sự nguy hiểm và vội vàng chống cự. Nhưng đã quá muộn, Ngô Bình tóm lấy gáy hắn ta và ném hắn ta xuống đất.

Một lát sau, Dực Thiên Thần mới cố gắng đứng dậy, đôi mắt nhanh chóng khôi phục, hắn ta trừng mắt nhìn Ngô Bình, muốn ra tay lần nữa.

Ngô Bình nheo mắt lại: “Hôm nay ta tới đây để chúc mừng Vương Mẫu, ngươi là đệ tử của Vương Mẫu cho nên ta không giết ngươi, nếu ngươi còn tái phạm, ta sẽ vặt đầu ngươi và đá xuống núi thần Côn Luân!”

Sát khí của Ngô Bình khiến vẻ mặt của vị cổ thần cấp năm Dực Thiên Thần thay đổi, thủ đoạn của Ngô Bình khiến hắn ta sợ hãi, hắn ta hừ lạnh một tiếng, nghiêng người cho anh đi qua.

Nguyệt Thần mím môi cười, nói đùa: "Ăn một đấm mới chịu thành thật, tội tình gì:

Sắc mặt Dực Thiên Thần khó coi, nhưng hắn ta thật sự đã thua, không nghĩ ra lời gì để phản bác.

Bước vào cung điện, Thần tộc đứng đầy đại điện, ở vị trí trung tâm là một vị Thần tộc với hơi thở đáng sợ, đây là một nữ thần, trên người khoác khăn choàng tỏa ra ánh sáng thần thánh chín màu, đầu đội tơ vàng mũ phượng có trăm ngàn dây tua rũ xuống, vẻ ngoài vô song và khí chất cao quý, ngay thẳng, khiến người ta ngưỡng mô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ đẹp của bà ta, Ngô Bình đã rất sốc, quá giống! Vị Vương Mẫu này giống hệt như Vương Mẫu mà anh đã gặp ở thế giới chiều thấp. hơn! Từ đó có thể thấy rằng Vương Mẫu kia chính là hình chiếu của Vương Mẫu trước mặt ở thế giới chiều thấp hơn!

Trong đám người, ánh mắt của Vương Mẫu nhìn thẳng vào Ngô Bình, bà ta trầm ngâm gì đó rồi vẫy tay với anh.

Nguyệt Thần cười nói: “Không ngờ Vương Mẫu lại có ấn tượng với phu quân như vậy.” Cô ta và Hoa Thần cùng nhau bước tới.

Đi tới trước mặt Vương Mẫu, Ngô Bình cũng không có cảm giác xa lạ, ngược lại cúi đầu làm lễ: "Tiểu bối Lý Huyền Bình tham kiến Vương Mẫu, chúc mừng Vương Mẫu đã thăng cấp thần tối cao."

Vương Mẫu mỉm cười nói: "Ngươi tên là Lý Huyền Bình sao? Ta đã từng nằm mơ mấy lần, hình như trong mơ cũng có ngươi."

Ngô Bình thầm nhủ, giấc mơ của ngài lại tạo ra một Vương Mẫu ở thế giới chiều thấp. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải mọi thứ anh trải qua trong thế giới chiều thấp cũng giống như một giấc mơ sao?

Anh lập tức nói: “Tiểu bối cũng đã từng nhìn thấy Vương Mẫu ở trong mơ. Ngài còn đính hôn cho ta một cô con gái tên Kim Song Nhi.”

Vương Mẫu gật đầu: “Ngươi nói như vậy, hình như ta cũng có chút ấn tượng.”

Hôm nay các Thần tộc tới đây phần lớn đều là vì Kim Huyền Sương, lập tức có Thần tộc không vui, có người cười lạnh: “Nhân tộc chỉ giỏi cường điệu hóa mà thôi, chuyện trong mơ có thể coi là thật sao? Ngươi mà cũng xứng với con gái của Vương Mẫu sao?”

Ngô Bình không thèm nhìn những Thần tộc đang nói chuyện, thay vào đó anh lấy ra một viên Hoa Thần Đan do chính mình luyện chế đưa cho Vương Mẫu: “Đây là Bách Hoa Thần Đan do tiểu bối luyện chế.”

Vương Mẫu là một cường giả kỷ nguyên, sau khi nhìn thấy đan dược, đôi mắt đẹp của bà ta sáng lên và nói: "Đan dược này rất tốt, nó cũng có tác dụng nhất định đối với ta. Ai đã luyện chế ra đan dược này?”

Ngô Bình nói: “Tiểu bối luyện chế cho Hoa Thần, hiệu quả cũng khá tốt.”

Vương Mẫu rất vui mừng và nói: "Thật hiếm có. Ngay cả trong Thần tộc cũng không có luyện đan sư nào có thể luyện chế được loại đan dược như vậy, ngươi thật sự rất giỏi."

Ngô Bình: “Vương Mẫu quá khen.”

Những Thần tộc chế nhạo Ngô Bình lập tức im lặng, chỉ riêng việc luyện đan đã nằm ngoài khả năng của họ. Từ nay về sau khi gặp phải Ngô Bình, họ đều phải nịnh bợ thay vì đắc tội anh! Suy cho cùng, nếu nói đến luyện đan thì Thần tộc kém xa Nhân tộc. Mà người trước mặt chắc chắn là luyện đan sư đứng đầu của Nhân tộc!

Lúc này, Kim Huyền Sương từ sau tấm màn phía sau Vương Mẫu đi ra, cô ta dùng đôi mắt đẹp nhìn Ngô Bình, cười hỏi: "Lý công tử có thể luyện chế 'Hương Vân Đan không?”

Hương Vân Đan là một loại đan dược quý được các phu nhân trong xã hội thượng lưu của Thần tộc ưa chuộng, sau khi dùng có thể khiến cơ thể của các vị thần có mùi thơm. Thần tộc có khứu giác nhạy bén nên có yêu cầu cao về mùi cơ thể. Một người phụ nữ của Thần tộc có thể có vẻ ngoài không đẹp lắm, nhưng hương thơm trên cơ thể nhất định phải thơm tho. Hơn nữa, hương thơm càng cao cấp thì càng được các nam nhân trong Thần tộc săn đón và ngưỡng mộ.

Kết quả là Hương Vân Đan đã ra đời, nhưng việc luyện chế loại đan dược này khá khó khăn, hơn nữa hương thơm của Hương Vân Đan do các luyện đan sư khác nhau luyện chế cũng khác nhau, có cái tốt hơn, có cái tệ hơn.

Ngô Bình không biết về loại đan dược này, cho nên Hoa Thần mới âm thâm giải thích cho anh, lúc này anh mới hiểu ra, lập tức gật đầu: "Đan dược này không khó, có thể luyện chế."

Kim Huyền Sương rất vui vẻ, cô ta đi tới nắm tay Ngô Bình nói chúng ta sang chỗ khác nói chuyện được không?"

Lý huynh,

Ngô Bình bị cô ta kéo lại, hai người xuyên qua tấm màn, đi đến một nơi khác.

Nguyệt Thần nhìn thoáng qua rồi nói với Hoa Thần: "Muội muội, còn không mau đuổi theo. Muốn luyện chế Hương Vân Đan, hương thơm trăm hoa của muội là không thể thiếu."

Hoa Thần lập tức đi theo.

'Trong một căn phòng khách trang nhã, Kim Huyền Sương mời Ngô Bình ngồi xuống, cười nói: "Lý huynh, hiện tại ngươi có thể luyện chế cho ta được không?"

Ngô Bình vừa định mở miệng, Hoa Thần đi vào, cười nói: “Ở chỗ ta có mùi hương của trăm hoa, ta có thể giúp.”

"Vậy thì thử xem."

Anh vừa chuẩn bị dược liệu vừa hỏi: “Kim cô nương cần hương thơm như thế nào?”

Kim Huyền Sương suy nghĩ một chút, nói: "Hương thơm phải nổi bật và tao nhã"

Ngô Bình gật đầu và yêu cầu Hoa Thần chuẩn bị hàng trăm loại phấn hoa, mùi thơm của những loại phấn hoa này không phải đơn lẻ mà được tạo thành từ rất nhiều mùi thơm.

Hắn chiết xuất một số mùi hương đơn lẻ từ nhiều mùi hương khác nhau rồi bắt đầu điều chế chúng. Chỉ nhìn thấy mấy ngón tay anh bay nhanh, từng làn hương thơm bay vào đầu ngón tay anh.

Mười lăm phút sau, đầu ngón tay Ngô Bình xuất hiện một làn khói, anh tự mình ngửi một cái, sau đó đưa lên mũi Kim Huyền Sương: “Mùi này có thơm không?”

Kim Huyền Sương hít một hơi, nói: "Cái này khá tốt, nhưng lại thiếu đi một chút lạnh lùng."

Ngô Bình cười nói: "Muốn lạnh lùng hơn một chút à? Được thôi."

Anh lại điều chế một lúc rồi để cô ta ngửi lại. Mấy lần sau, đôi mắt đẹp của Kim Huyền Sương cuối cùng cũng sáng lên, cô ta kêu lên: "Chính là hương thơm này, Lý huynh thật đúng là thiên tài chế tạo hương thơml”

Ngô Bình: “Hương thơm cũng là thuốc, đối với luyện đan sư thì cái này không là gì cả. Hơn nữa, chuyện khó khăn hơn còn ở phía sau, ta muốn thẩm thấu những

hương thơm này vào trong da thịt, cần phải có đan dược khác hỗ trợ.”

Sau đó, anh đốt lửa và bắt đầu luyện đan!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi