THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 688

Ngô Bình nhìn ông chủ rồi nói: “Nếu đúng là Tinh Lý Quyển thì ông ta không để lại nhân chứng sống thế này đâu”.

Ngập ngừng một lát, Ngô Bình nói tiếp: “Nhất định hung thủ am hiểu thuật cải trang, chúng ta có thể điều tra từ đây”.

Tiêu Hà gãi đầu: “Trong giang hồ có nhiều cao thủ biết thuật dịch dung lắm, chỉ e…”

“Vừa biết thuật dịch dung, vừa là cao thủ cảnh giới Thần Thức”, Ngô Bình nói.

Tiêu Hà gật đầu: “Nếu thì phạm vi điều tra được thu hẹp lại rồi, chắc chưa tới năm người”.

Ngô Bình lắc đầu: “Khỏi đoán già đoán non nữa, bắt luôn đi”.

Ngô Bình hỏi ông chủ: “Người đó rời đi khi nào? Đi về đâu?”

Ông chủ: “Ông ta trả tiền xong thì đi, ra cửa rẽ trái rồi xuống núi”.

Ngô Bình gật đầu rồi nói với Tiêu Hà: “Hung thu chưa xuống núi đâu, chắc chắn vẫn đang lởn vởn gần đây”.

Tiêu Hà: “Đội trưởng Ngô, thế giờ chúng ta làm gì? Tìm quanh núi à?”

Ngô Bình hỏi: “Bàn Tiên Cơ trông như thế nào?”

Tiêu Hà: “Tôi chỉ nhìn qua ảnh thôi, trông như cái la bàn ý, to cỡ bàn tay và màu đen, bên trên có các ô vuông và thần chú màu trắng đỏ”.

Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi lên núi tìm người”

Anh dẫn mọi người đi lên núi, nửa tiếng sau, mọi người đã lên đến đỉnh. Có một tảng đá to ở đây, họ tìm hết mọi chỗ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, trời đã tối, ngoài tiếng gió ra thì còn không âm thanh nào khác. Ngô Bình ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó anh nhắm mắt lại rồi dùng Nhĩ thức dò tìm âm thanh.

Trong đêm tối tịch mịch, anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cách xa vài cây số, hay tiếng hít thở trong phạm vi một cây.

Anh vừa tập trung tinh thần thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở một chỗ cách họ khoảng hai nghìn bước, Ngô Bình đứng bật dậy rồi chạy nhanh về phía đó.

Anh chạy được khoảng 1000 mét thì dừng lại rồi nghe tiếp, lần này tiếng bước chân đã biến mất, anh đành dùng khả năng nhìn xuyên thấu để dò tìm người đó.

Đêm tối, mắt anh có thể bắt được các tia hồng ngoại, chỉ cần là vật sống thì không thể thoát được. Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã nhìn thấy có người len lén đi xuống núi ở cách đó bảy trăm mét.

Người đó đang cõng một cái túi lớn trên lưng, bên trong cũng là một vật sống.

Ngô Bình lập tức đuổi theo mục tiêu, sau đó anh đã đứng sẵn trên đoạn đường mà mục tiêu phải đi qua để chờ sẵn.

Tiếng bước chân to dần, một phút sau một người đàn ông trung niên to béo đang cõng một cái túi trên lưng đã đi tới, ông ta bước đi thật khẽ, còn tránh được hết lá cây và bụi gai.

Đột nhiên ông ta dừng bước rồi nhìn quanh, sau đó nhìn về phía cái cây mà Ngô Bình đang trốn, nói: “Không cần trốn nữa đâu”.

Ngô Bình bước ra, sau đó nhìn ông ta, nói: “Thần Võ Ti phá án, mau khái bao họ tên và thân phận”.

Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến Võ Thần Ti, người đàn ông hừ lạnh nói: “Tôi lên núi hóng gió thôi mà”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi