THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 746

Vừa mở vò rượu ra, mùi rượu nồng nàn đã khiến mọi người hít sâu vài hơi.

Hà Tất Sĩ muốn chảy cả nước bọt: “Rượu ngon! Đây là rượu gì thế, tổng đội trưởng Ngô?”

“Không biết, cứ uống thôi”, Ngô Bình đáp.

Khuất Hành Nghĩa vội vàng rót rượu cho mọi người. Cùng lúc ấy, món ăn cũng được mang lên. Cả bọn vừa ăn vừa uống rượu.

Tối nay La Duy Khang đãi khách, thật ra vì ông ấy muốn chính thức kết bạn với Ngô Bình. Dạo trước Ngô Mi mất tích, sức mạnh của Ngô Bình đã làm chấn động cả thành phố Vân Đỉnh. Huyện có một vị đại thần như vậy, dĩ nhiên ông ấy muốn kết thân rồi.

Chu Nhược Tuyết được sắp xếp ngồi cạnh Ngô Bình. Cô ấy rót rất nhiều rượu cho Ngô Bình. Sau khi được rót hơn một cân rượu, Ngô Bình bèn gọi: “Chu Nhược Tuyết à”.

“Anh muốn dặn dò gì ạ?”, Chu Nhược Tuyết cười hi hi, hỏi lại.

Ngô Bình nói: “Sao cô rót rượu cho mỗi tôi thế, không được bỏ quên ông La, ông Hà đâu đấy”.

Hà Tất Sĩ vừa nghe đã biết Ngô Bình muốn rót rượu cho họ, vội vàng lên tiếng: “Cậu biết tửu lượng của tôi mà, nửa cân, chỉ nửa cân thôi”.

Ngô Bình nói: “Vớ vẩn. Lần trước ông còn bảo ông uống một cân không say, hai cân vừa đẹp. Giờ ông mới uống bao nhiêu kia chứ? Chu Nhược Tuyết, rót đầy ly cho ông Hà”.

Hà Tất Sĩ không trốn được, đành tiếp chiêu.

Phía bên kia, La Duy Khang cũng rất mạnh, tự rót đầy ly cho mình: “Tôi kính cậu, cậu Ngô”.

Sau vài tuần, hai vò rượu đã hết. Khuất Hành Nghĩa gục trước, sau đó đến lượt Hà Tất Sĩ ngáy o o.

Chu Nhược Tuyết không uống rượu. Thấy Ngô Bình đã uống hai cân, cô ấy cũng không dám khuyên giải, chỉ nói: “Sếp uống ít thôi ạ”.

Ngô Bình đáp: “Nói vớ vẩn. Rót rượu”.

Chu Nhược Tuyết bĩu môi, lại rót cho Ngô Bình và La Duy Khang.

Tửu lượng của La Duy Khang rất cao, uống hai cân rượu rồi mà vẫn tỉnh táo, nhưng đã bắt đầu rượu vào lời ra: “Cậu… cậu Ngô, cậu là người đỉnh nhất, trong số những người mà tôi từng gặp. Tôi… kính cậu ly nữa”.

Ngô Bình cạn ly, cười đáp: “Ông La à, chúng ta đã uống tới bước này, ông có gì muốn nói thì nói đi”.

La Duy Khang cười cười, đoạn mở lời: “Hôm nay tôi mời cậu Ngô dùng bữa vì có việc nhờ vả đại thần như cậu”.

Ngô Bình bật cười: “Tôi mà là đại thần gì chứ, ông muốn tìm đại thần thật thì tôi có thể giới thiệu cho ông đấy”.

La Duy Khang xua tay: “Tôi không có tham vọng gì, chỉ muốn làm chút chuyện thôi. Nhưng cậu cũng biết, muốn làm gì đó thì phải có quyền lực trong tay, nếu không thì dù hoài bão có lớn cách mấy cũng khó lòng thực hiện. Vậy nên, có thể làm tốt chức phó chủ tịch huyện này, tôi đã mãn nguyện rồi”.

Ngô Bình gật gù: “Nói rất đúng. Ông La có khó khăn gì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp ông”.

Anh không vận công ép rượu, uống cũng hơi nhiều, nên bây giờ đã bắt đầu ôm đồm nhiều chuyện.

La Duy Khang cười bảo: “Nói về khó khăn thì tôi muốn lôi kéo vài công ty lớn đến đây, để giúp huyện chúng ta tăng thêm thu nhập thuế. Nhưng huyện chúng ta nhỏ như vậy, chẳng ai nhìn đến cả”.

“Ông cần công ty và thu nhập thuế à? Đơn giản thôi, để tôi liên hệ giúp ông”, Ngô Bình lấy điện thoại ra gọi cho Lý Quảng Long.

“Anh Long à, anh ngủ chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi