THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 787

Trong lúc chờ bang chủ của Thường Xuân tới, bỗng có một chiếc xe tiến vào đây, cửa xe mở ra, một ông lão bước xuống. Vừa nhìn thấy ông ấy, Ngô Bình đã ngẩn người, sao ông nội anh lại đến đây!

Người đó chính là Lý Vân Đẩu, ông ấy tươi cười nói: “Ông chủ ơi, xe của tôi bị hỏng, kiểm tra hộ tôi với!”

Lập tức có người đi tới kiểm tra xe ngay, Lý Vân Đẩu đi tới cạnh Ngô Bình rồi nói: “Cậu là chủ ở đây à?”

Ngô Bình vẫn đang chìm trong suy nghĩ vẩn vơ, sao ông nội anh lại đến đây? Ông ra viện khi nào? Không lẽ ông đã biết thân phận của anh? Không thể nào! Khi đó anh rất kín kẽ nên ông không thể biết được, hay đây chỉ là trùng hợp thôi?

Anh vội đáp: “Ông ơi, cháu không phải chủ đâu”.

Lý Vân Đẩu mỉm cười đưa cho anh một điếu thuốc, Ngô Bình vội nhận lấy, thấy ông lấy bật lửa đưa cho mình thì anh nhanh nhẹn lấy bật lửa của mình ra rồi châm thuốc cho ông.

Lý Vân Đẩu ghé sát mặt lại, sau đó vừa châm thuốc vừa quan sát Ngô Bình, thật sự là quá giống Niệm Tổ! Ông ấy mừng thầm, vì mình có thể nhìn thấy dáng vẻ của đứa con trai mất tích nhiều năm trên người Ngô Bình.

Ông ấy hít một hơi thuốc rồi hài lòng hỏi: “Cậu tên gì thế?”

Ngô Bình cúi người đáp: “Cháu là Ngô Bình ạ”.

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Họ Ngô à, nghe giọng của cậu thì chắc là người tỉnh K hả?”

Ngô Bình cười nói: “Ông siêu thế, cháu đúng là người tỉnh K”.

Lý Vân Đẩu: “Tỉnh K là nơi địa linh nhân kiệt!”

Sau đó, ông ấy liếc nhìn Thường Xuân đang nằm dưới đất rồi nói: “Hai người có chuyện gì à?”

Ngô Bình đáp: “Chắc ông ấy hơi mệt nên muốn nằm nghỉ một chút”.

Lý Vân Đẩu mỉm cười hỏi: “Chàng trai, bố mẹ cậu có khoẻ không?”

Ngô Bình trầm mặc, anh nên trả lời sao đây? Nếu ông nội đã biết thân phận của anh thì ông có chịu nổi khi nghe anh nói thật không?

Nhưng sớm muộn ông cũng phải biết nên Ngô Bình đáp: “Bố cháu đã mất do tai nạn xe từ hai năm trước, mẹ cháu thì vẫn khoẻ ạ”.

Dứt lời, anh phát hiện người Lý Vân Đẩu run lên, vẻ bi thương hiện rõ trong đáy mắt. Một lúc lâu sau, ông ấy cũng không nói gì, chỉ liên tục hút thuốc, Ngô Bình cũng không dám làm phiền.

Sau khi hút hết một điếu thuốc, Lý Vân Đẩu khẽ thở dài rồi nói: “Cuộc sống vô thường, người tính không bằng trời tính! Chàng trai, cậu chớ buồn, chắc chắn bố cậu rất tự hào về cậu”.

Mắt Ngô Bình đỏ hoe, anh trầm mặc không lên tiếng.

Lúc này, lại có một chiếc xe con tiến vào, một người khoảng 50 tuổi mặt đỏ au, dáng người cao gầy mặc vest trắng bước xuống xe.

Ông ta vốn đang bừng sát khí, nhưng khi nhìn thấy Lý Vân Đẩu thì chợt ngẩn người, sau đó vội vàng bước tới rồi lễ phép chào hỏi: “Chào ông Lý!”

Lý Vân Đẩu liếc nhìn người đó rồi nói: “Yên Đông Sơn, anh không phải quản lý bang Rắn Độc à? Đến đây làm gì?”

Người tên Yên Đông Sơn là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn rất nhún nhường khi gặp Lý Vân Đẩu: “Ông Lý, tôi đến xử lý chút việc vặt”.

Lý Vân Đẩu ừm một tiếng: “Anh tìm cậu ấy à?”, nói rồi, Lý Vân Đẩu chỉ vào Ngô Bình.

Yên Đông Sơn giât mình: “Ông Lý quen cậu ấy ạ?”

Lý Vân Đẩu thờ ơ nói: “Anh về đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi