THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 844

Ngô Bình chớp chớp mắt hỏi lại: “Cô đang nhắc đến tập đoàn sát thủ sao?”

Đường Băng Vân gật đầu: “Nếu muốn xem thì đi cùng tôi”.

Sau đó Ngô Bình lái xe đi tới một căn cứ bí mật của Đường Môn. Căn cứ này nằm sâu trong núi, xe đi tới nửa đường thì phải xuống leo núi chừng mười dặm mới tới một thung lũng.

Đứng trước lối vào thung lũng, Ngô Bình cảm giác như đây là một thế giới khác không nằm trên Trái Đất, cảnh đẹp vô cùng. Anh cười nói: “Nơi này đẹp thật đấy”.

Đột nhiên, có hai người xuất hiện trước mặt họ. Hai người đó khom người hành lễ: “Cô chủ!”

Đường Băng Vân gật đầu, nói với Ngô Bình: “Đường Môn nắm giữ tổ chức sát thủ trong tay, tên tổ chức là “Thiên Sát”, tiền thân của nó là tổ chức ám sát do Thừa tướng nước Thục Gia Cát Lượng thành lập nên. Năm đó, tổ tiên của Đường Môn chúng tôi chính là một trong những người đứng đầu tổ chức ám sát đó. Về sau nước Thục bị diệt quốc, tổ chức ám sát cũng biến mất trên giang hồ, đổi tên thành “Thiên Sát”. Về sau nhà họ Đường dựa vào tổ chức Thiên Sát này để xây dựng nên Đường Môn tồn tại đến ngày hôm nay”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nói như vậy, Đường Môn đến nay đã thành lập được hơn một nghìn bảy trăm năm rồi sao!”

Đường Băng Vân: “Đúng vậy, hơn một nghìn bảy trăm năm, trải qua nhiều phen ba chìm bảy nổi, suýt thì đã bị diệt môn. Thiên Sát đã vượt qua nhiều chướng ngại và ngày càng mạnh hơn. Hiện giờ Thiên Sát đã trở thành tổ chức sát thủ đứng thứ ba trên toàn thế giới, việc làm ăn cũng mở rộng ra quy mô toàn cầu”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong thung lũng. Bên trong có một số người đang luyện kỹ năng ám sát. Ngô Bình đứng xem một lát rồi hỏi: “Tổ chức này mỗi năm giết bao nhiêu người vậy?”

Đường Băng Vân: “Năm ngoái là hơn ba nghìn năm trăm người, bình quân chúng tôi kiếm được năm triệu đô từ mỗi vụ như vậy”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nói như vậy, chỉ riêng từ việc ám sát hàng năm cũng đem lại số tiền hơn 17.5 tỷ đô!”

Đường Băng Vân: “Thiên Sát đã phát triển hơn một nghìn năm nay, không chỉ hoạt động dựa vào việc ám sát, bên dưới còn có những biệt đội đánh thuê, công ty bảo an, các tổ chức bảo vệ. Ngoài ra, Thiên Sát và đám quân phiệt Châu Phi, trùm buôn thuốc phiện Châu Mỹ đều hợp tác với nhau”.

Ngô Bình cau mày: “Đường Môn cũng bán ma túy sao?”

Đường Băng Vân: “Không phải bán ma túy, bọn tôi chỉ đảm nhận việc vận chuyển, giúp đỡ khách vận chuyển hàng từ địa điểm này sang địa điểm khác một cách an toàn bởi chúng tôi có hai mươi lăm chiếc tàu lặn cỡ vừa và nhỏ, ba mươi phi cơ vận chuyển nên có thể cung cấp dịch vụ vận chuyển ưu việt”.

Ngô Bình cảm thán: “Đường Môn đúng là giàu nứt đố đổ vách!”.

Đường Băng Vân: “Ngoài ra, cùng với việc tổ chức ngày một mạnh lên, Đường Môn đã tự mở nhà máy chế tạo vũ khí, khu mỏ, biệt thự ở Châu Phi. Vũ khí sản xuất ra không chỉ để phục vụ tổ chức mà còn bán cho bên thứ ba. Dây chuyền sản xuất của chúng tôi sử dụng công nghệ hàng đầu thế giới. Có công nghệ của nước La Sát và cả của nước Mễ nữa”.

Ngô Bình: “Có một hệ thống khổng lồ như vậy, chẳng trách tổ chức của bọn cô có thể kinh doanh đến tận bây giờ”.

Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Đúng vậy, nhưng Đường Môn hiện giờ cũng không phải vững như kiềng ba chân đâu. Người trong nội bộ có mưu tính riêng, nói không chừng sẽ đến ngày tổ chức sụp đổ”.

Ngô Bình: “Yên tâm đi, mai tôi sẽ xem giúp ông nội cô, nói không chừng có thể giúp được ông ấy”.

Lúc này có một người từ trên không trung đột ngột hạ cánh xuống mặt đất như một chú chim khổng lồ. Người đó chính là Đường Vô Mệnh. Nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy không khỏi ngạc nhiên: “Cậu Ngô , sao cậu lại tới đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi