THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 851

Anh hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, cô nói trước giờ Đông Hoàng không thèm để ý đến ai?”

Đường Băng Vân: “Đúng vậy, nó vô cùng kiêu ngạo, lúc nào cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhưng ánh mắt nó nhìn anh thì khác, có thể thấy nó rất… có hứng thú với anh”.

Ngô Bình nhìn người đàn ông ban nãy rồi hỏi: “Ở thị trấn này đi đâu cũng gặp được nhân tiên sao?”

Đường Băng Vân cười đáp: “Đó là chuyện thường, thị trấn Hoa Thần vốn là chốn ẩn thân của rất nhiều cao nhân, như ông nội tôi chẳng hạn”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Nhiều cao nhân ẩn thân ở nơi này là vì lý do gì?”

“Có lẽ là vì Đông Hoàng”, Đường Băng Vân như thể cũng không chắc chắn lắm: “Dù gì thì họ hay tới tìm Đông Hoàng lắm, nhưng nó cũng không thèm để ý đến họ”.

Ngô Bình như nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột nhiên chạy vào trong con ngõ nhỏ gọi lớn: “Đông Hoàng!”

Anh muốn xem xem chú chó này có nghe lời mình hay không.

Anh còn chưa dứt lời thì chú chó vàng chạy vọt ra. Chú chó to lớn nhưng chạy rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt Ngô Bình.

Thấy cảnh tượng này, người đàn ông đứng dưới cây hoa quế vẻ mặt đầy kinh ngạc, như thể anh ta vừa nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi!

Ngô Bình xoa xoa đầu Đông Hoàng, nói: “Đông Hoàng, cô bé này muốn tặng mày một viên đá”.

Đông Hoàng liếc nhìn viên tiên thạch, sau đó đi về phía cô bé rồi nuốt luôn viên tiên thạch. Nó còn chẳng nhai mà nuốt luôn vào bụng.

Ngô Bình trợn tròn mắt, nuốt sống tiên thạch sao?

Cô bé kia rất vui sướng, muốn vuốt ve Đông Hoàng nhưng lại không dám.

Ngô Bình cười nói: “Đừng sợ, em cứ vuốt ve nó đi”.

Hai cô bé chầm chậm thò tay ra vuốt ve đám lông trên người Đông Hoàng một lát rồi lại rụt tay về. Sau đó, hai cô bé vui sướng chạy về phía người đàn ông ban nãy với vẻ tự hào như thể mình vừa làm được việc gì đó vô cùng lợi hại.

Người đàn ông kia gật đầu chào Ngô Bình, sau đó đưa hai cô bé rời khỏi đó.

Đường Băng Vân hỏi: “Ngô Bình, anh có biết đó là ai không?”

Ngô Bình hỏi lại: “Ai vậy?”

“Ba Châu Vương, Từ Hoàng, người được mệnh danh là cao thủ số một dưới Địa Tiên. Sư phụ của anh ta là Đồ Long Tẩu đến đây ẩn cư nên anh ta thường đến thăm”.

Ba Châu Vương Từ Hoàng? Ngô Bình âm thầm ghi nhớ tên của người này.

Anh quay sang nói với Đông Hoàng: “Đến tiên thạch mà mày cũng ăn sao? Vừa hay tao có một ít, lát về cho mày ăn nhé”, nói rồi hai người và Đông Hoàng quay lại nhà Đường Thiên Tuyệt.

Khi về đến nơi, anh phát hiện ra Đường Vô Mệnh đang quỳ trên mặt đất. Vị võ sư ban nãy đang dùng một tay ấn lên vai ông ấy. Chỉ một cái ấn nhẹ thôi mà một cao thủ mạnh như Đường Vô Mệnh lại không thể cử động.

Đường Thiên Tuyệt vội nói: “Ngô Bình, những việc còn lại phải phiền cháu rồi”.

Ngô Bình gật đầu, anh lấy ra con dao găm rồi đi tới chỗ cây đào bên cạnh, chặt lấy một đoạn gỗ đào rồi bắt đầu điêu khắc. Chỉ vài phút sau, một tượng gỗ nhỏ xấu xí đã ra đời. Tượng gỗ nhỏ này miệng thì nhếch, mắt thì xếch lên trông như một chú hề ngộ nghĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi