THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 871

“Mời ngồi, cô muốn uống gì?”, anh cười hỏi.

“Tôi uống nước lọc, cảm ơn”.

Sau khi đưa cho Hạ Lam cốc nước, Ngô Bình nói: “Thế giới này nhỏ thật, không ngờ chúng ta lại là hàng xóm”.

“Đúng đấy, lúc đó tôi kinh ngạc lắm. Phải rồi anh Ngô này, anh thường xuyên sống ở đây không?”, cô ấy hỏi.

“Cũng không hẳn, chỉ đôi khi tôi mới sống ở đây mấy hôm thôi”, anh nói.

Do không quá thân thiết nên cũng chẳng có nhiều chuyện để nói, Ngô Bình chỉ đành hỏi: “Cô Hạ làm nghề gì vậy?”

Hạ Lam cười nói: “Tôi là chủ một công ty quảng cáo”.

Ngô Bình nói: “Một công việc rất tốt”.

Hạ Lam cười khổ: “Tốt gì chứ, bây giờ công ty tôi sắp phá sản đến nơi, tôi đang lo lắm”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hạ Lam nói: “Trước đây việc làm ăn của công ty cũng khá tốt, nhưng gần đây chúng tôi có thêm một đối thủ cạnh tranh, lần nào cũng lấy giá thấp hơn nhiều để cướp khách hàng của chúng tôi. Tôi định đóng cửa công ty rồi đến nơi khác mở lại, tôi không muốn cứ thế này mãi”.

Ngô Bình nói: “Vì sao công ty đó lại làm như vậy?”

Hạ Lam lắc đầu: “Kệ đi, không nhắc đến nó nữa. Tôi tới đây vì muốn cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi”.

Ngô Bình nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, cô đừng nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa chúng ta là hàng xóm, sau này cô có việc gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi”.

Hạ Lam cười nói: “Vậy thì tốt quá”.

Lần đầu đến thăm nên Hạ Lam cũng ngại ở lâu, nói vài câu đã tạm biệt ra về.

Sau khi tiễn Hạ Lam, Ngô Bình gọi điện hỏi Chu Thanh Nghiên mấy giờ về. Cô ấy phải đàm phán một vụ làm ăn, hôm nay không về.

Ngô Bình liền tự nấu mì, giải quyết bữa trưa một cách tạm bợ. Vừa mới bỏ mì vào nồi thì Lâm Bạch đã gọi tới, bảo Niên Tả Đạo và Tôn Khải Nguyên đã đến. Anh bảo Lâm Bạch sắp xếp, chiều anh sẽ tới.

Ăn mì xong, anh lái xe đến phòng làm việc của Hắc Thạch, một tòa nhà có màn hình cảm ứng.

Khi đến văn phòng, bên ngoài có biển “Phòng làm việc Hắc Thạch”, bên trong trang trí rất xa hoa, đám người Dương Đoạn đều đang ở bên trong. Ngoài họ ra còn có hơn một trăm nhân viên ở đây, họ đảm nhận các công việc khác nhau như tình báo, hậu cần.

Ngô Bình vừa đến là Lâm Bạch đã nói to: “Nhóm trưởng đến rồi!

Mọi người đều đứng dậy, nói to: “Chào nhóm trưởng!”

Ngô Bình phất tay: “Mọi người làm việc tiếp đi”.

Lâm Bạch đi tới, nói: “Nhóm trưởng, người của chúng ta vẫn chưa gặp anh, hay là anh tới nói chuyện một chút?”

Ngô Bình nói: “Được, anh đi sắp xếp đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi