THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 963

Ngô Bình bật cười: “Ừ, sao vậy?”

Ngô Mi cười hi hi: “Nói vậy là sau này chúng ta là con nhà giàu rồi nhỉ?”

Ngô Bình đảo mắt với cô bé: “Xem em kìa”.

Ông bà ngoại cũng rất vui mừng. Ông ngoại nói: “Tiểu Bình à, đây là lần đầu ông nội cháu ghé thăm, chúng ta không thể đón tiếp qua loa. Để ông đến khách sạn đặt tiệc”.

Ngô Bình vội xua tay: “Là người nhà cả mà, ông ngoại. Không cần rắc rối như vậy đâu ạ, bảo cô giúp việc nấu vài món là được”.

Lời vừa dứt, đầu bếp Lý Hạo Xuyên đã gọi đến, bảo rằng Đường Tử Di đã giúp ông tìm được vị trí nhà hàng ở Vân Kinh. Hôm nay ông ấy muốn ghé thăm Ngô Bình để cảm ơn anh.

Ngô Bình cười bảo: “Ông đến đúng lúc quá. Hôm nay nhà tôi có tiệc. Ông chịu khó nấu hai bàn ăn giúp tôi nhé”.

Lý Hạo Xuyên được “gãi trúng chỗ ngứa”, lập tức đồng ý. Ông ấy đã vào huyện rồi, nửa giờ nữa là có mặt, còn mang theo rất nhiều quà cáp. Vừa đến nơi, ông ấy liền dẫn theo Cương Tử đến chợ mua đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc chiều nay.

Ba giờ chiều, Ngô Bình nhận được cuộc gọi của ông nội. Máy bay đã hạ cánh. Anh lập tức lái chiếc xe chống đạn mà Tiết Thái Hổ tặng mình, đưa Ngô Mi đến sân bay đón ông nội.

Sân bay không xa lắm, đi mất hai mươi phút thôi. Khi họ đến nơi, người của Lý Vân Đẩu đang chất một lượng lớn va li lên xe. Trong chuyến đi này, Lý Vân Đẩu mang nhiều quà đến mức ba chiếc xe cũng không chất đủ.

Xe của Ngô Bình vừa đến gần đã có bốn người mặc áo đen chặn lại.

Ngô Bình hạ cửa kính: “Là tôi đây”.

Lý Vân Đẩu cũng trông thấy anh, bèn phẩy tay từ xa, ra hiệu cho họ tránh đường. Lúc này Ngô Bình mới lái xe đi tiếp.

Ông mặc áo khoác đen, mỉm cười với anh: “Tiểu Bình à, ông đã bảo cháu không cần đến đón mà cháu cứ đến”.

Ngô Bình cười đáp: “Tiểu Mi cũng đến ạ. Con bé muốn gặp ông càng sớm càng tốt”.

Ngô Mi cũng nhảy xuống xe. Cô bé nhìn Lý Vân Đẩu chăm chú, ông cũng ngắm nhìn Ngô Mi. Ông từng xem ảnh Ngô Mi rồi. Vừa trông thấy cháu gái, ánh mắt ông đã dịu dàng hẳn: “Cháu là Tiểu Mi sao? Lại đây, cho ông xem nào”.

Ngô Mi đỏ hoe mắt, chậm rãi tiến đến gần, nhẹ nhàng gọi ông: “Ông nội”.

Lý Vân Đẩu cố kìm lại cảm giác muốn khóc. Ông đáp lời Ngô Mi, đoạn ôm cháu gái vào lòng, dịu giọng: “Ngoan lắm, sau này ông sẽ không để các cháu tủi thân nữa!”

Ngô Bình lên tiếng: “Ông à, chúng ta về nhà nói chuyện nhé. Ông lên xe trước đi ạ, hành lý cứ để họ chở về”.

Lý Vân Đẩu gật đầu, dặn dò họ vài câu rồi lên xe của Ngô Bình.

Ngô Bình lái xe, Ngô Mi và Lý Vân Đẩu trò chuyện vui vẻ vô cùng.

Biết thành tích của Ngô Mi đứng đầu huyện, còn được nhiều trường danh tiếng “tranh giành”, Lý Vân Đẩu cảm thấy vui mừng vô cùng. Ông cười nói: “Nhà họ Lý chúng ta chẳng có ai học giỏi cả. Ha ha, cuối cùng cũng có một hạt giống tốt rồi! Tiểu Mi à, cháu cứ yên tâm học hành, tốt nghiệp rồi đến công ty ông làm việc nhé”.

Ngô Bình vội cất lời: “Ông đừng trông mong vào con bé. Tiểu Mi thích khảo cổ đấy ạ”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi