THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 97

Nhắc đến Ngô Bình, ông ấy chợt cảm thán: “Giờ thầy đã biết thế nào là cao thủ rồi”.

Tim Chu Nhược Tuyết đập thình thịch, cô ấy có cảm giác như đôi tay ấy vẫn đang mơn trớn trên chân mình.

Ngô Bình vừa đến nhà Mãn Đại Võ và đề xuất chuyện mua nhà thì ông ta đã đồng ý ngay, đã thế còn ngỏ ý sẽ lo thu tục giúp anh. Qua chuyện lần trước, ông ta sợ Ngô Bình lắm rồi, giờ cứ thấy anh là chạy mất dạng.

Mãn Đại Võ được làm trưởng thôn thì đương nhiên cũng có chút đầu óc, ông ta biết rõ dù không có cây cổ thụ trước nhà Ngô Bình thì mình cũng không thể đắc tội với anh được.

Không lâu sau, nhóm Hoàng Tử Cường đã dọn đến. Ngô Bình sắp xếp cho họ ở ngôi nhà đối diện nhà mình, để bảo vệ an toàn cho gia đình anh.

Bây giờ, nhà họ Cung có thể ra tay với anh bất cứ lúc nào nên anh buộc phải đề phòng.

Thu xếp cho hai người đó xong, thì Ngô Bình nhận được điện thoại của Đường Tử Di, cô ấy nói thứ ba sẽ đến Biên Nam cược ngọc, vì vậy muốn hỏi xem Ngô Bình có rảnh không thì anh đồng ý.

Đường Tử Di vui mừng nói: “Nhà họ Đường bọn em đã tiếp quản toàn bộ sơn trang Thái Khang rồi, sáng nay mới tổ chức họp báo xong, bắt đầu mở bán rồi. Ông em thích lắm nên đã phục chức cho bố em rồi. Ngô Bình, cảm ơn anh nhiều lắm”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo!”

Đường tử Di khẽ thở dài: “Bây giờ, sức khoẻ của ông em ngày một yếu, ông đang chọn người thừa kế rồi, thành ra mọi người đang tranh giành khốc liệt lắm. Vì vậy, bố em buộc phải giành được thành tích cao thì mới khiến ông động lòng được”.

Ngô Bình biết Đường tử Di có chuyện gì đó muốn nói: “Có gì thì cô nói luôn đi”.

Đường tử Di cười nói: “Anh thông minh thật đấy, biết ngay là em có việc cần nhờ. Là thế này, sau buổi cược ngọc, em định xây dựng khu đất Bạch Long Loan thành một hạng mục lớn. Nếu thành công thì ông em sẽ bước lên một tầm cao mới”.

Ngô Bình: “Chỉ là một dự án thôi mà, tôi giúp được gì chứ?”

Đường Tử Di thở dài: “Ngày xưa Bạch Long Loan và một nơi trù phú, nhưng từ một trăm năm trở lại đây thì không còn ai sinh sống ở đó nữa, cứ ai xây nhà ở đó thì không chết vì bệnh thì cũng điên dại”.

Ngô Bình ngẩn người: “Ý cô là cô vẫn muốn xây nhà ở nơi xui xẻo ấy ư?”

Đường Tử Di cười lớn nói: “Anh, anh có tài mà, anh thử nhìn giúp em đi. Nếu không ổn thì em sẽ suy nghĩ lại, còn nếu anh có cách giải quyết thì tại sao em lại không nhận dự án này chứ?”

Đường Tử Di nói tiếp: “Chỉ cần khởi công được dự án này thì em sẽ chia cho anh hai mươi phần trăm cổ phần”.

Ngô Bình giật nảy mình: “Hai mươi phần trăm cổ phần là bao nhiêu?”

Đường Tử Di: “Bạch Long Loan là khu đất trống ở ngã quẹo của sông Bạch Long nên có phong cảnh rất đẹp, diện tích ba nghìn mẫu. Trước kia, đấy là nơi đóng quân của thuỷ quân, phong cảnh đẹp cực kỳ nên vốn là khu danh giá đấy. Theo hệ số sử dụng đất thì ít nhất cũng có thể xây được toà nhà thương mại rộng bốn trăm mét vuông , với giá hiện giờ thì giá mỗi căn bét nhất cũng phải ba mươi nghìn trên một mét vuông”.

Ngô Bình hoảng hốt, vậy tổng là 120 tỷ ư? Hai mươi phần trăm của số đó là 2,4 tỷ?

Đường Tử Di cười nói: “Anh có hứng hợp tác không?”

Ngô Bình không lập tức đồng ý ngay mà nói: “Cứ chờ cược ngọc xong đã rồi tính”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi