THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 978

Đường Băng Vân: “Ông nội, Ngô Bình lập công lớn như vậy, có phải ông nên thưởng cho anh ấy không?”

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Con bé này, còn chưa gả cho Ngô Bình mà đã nói giúp cho nó rồi hả?”

Đường Băng Vân đỏ mặt: “Cháu có gì nói đó thôi mà”.

Đường Thiên Tuyệt đáp: “Phần thưởng thì đương nhiên không thể thiếu. Thế này đi, không phải cháu nói Ngô Bình đang gặp chút khó khăn ở Hải Thành sao? Để ông tới nói chuyện với Lâm Lãnh Thiền, giúp thằng bé giải quyết việc này”.

Đường Băng Vân mừng rỡ: “Ông nội, là ông tự nói nhé, sau này ông đừng hối hận đấy nhé”.

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Nha đầu thối, ông nội cháu từng nuốt lời bao giờ chưa hả?”

Lúc này, Ngô Bình đang ngồi trên xe với gương mặt đăm chiêu. Trong đầu anh lúc này đang mông lung suy nghĩ về Đường Băng Vân.

Lúc ở khách sạn, anh xem bói cho cô ấy thì thấy được hai sơ đồ. Sơ đồ đầu tiên là vận mệnh của Đường Băng Vân, sơ đồ thứ hai là đường đời của cô ấy.

Vận mệnh của cô ấy không tệ, thế nhưng sơ đồ thứ hai lại vô cùng đáng sợ. Nó nói rằng thời gian còn lại của cô ấy còn không tới ba năm! Trong vòng ba năm cô ấy sẽ chết bất đắc kỳ tử, hơn nữa còn chết trong tột cùng đau khổ và tuyệt vọng!

Anh không thể tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ như thế nào!

“Cậu Ngô, đến rồi”, tài xế đột nhiên thông báo, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ngô Bình.

Lúc này, chiếc ô tô đang ở trên một đỉnh núi. Đỉnh núi bằng phẳng, ở đó có một ngôi nhà lớn. Ngô Bình xuống xe, một người đàn ông ra đón. Người đó chính là Chu Đà anh đã gặp trước đó một lần. Đối phương cười nói: “Cậu Ngô, thần tướng đang ở trong phòng khách đợi cậu”.

Ngô Bình gật đầu, theo Chu Đà đi vào phòng khách.

Trong phòng khách có một ông cụ già nhỏ nhắn đang ngồi. Ông ấy đen và gầy, mặc áo bào màu đen tuyền, cao không tới một mét bảy, đang hút thuốc lá khô. Ngoại hình của ông ấy nhìn chung không có gì nổi bật.

Ngô Bình bước vào, ông ấy gõ gõ cái tẩu, cười nói: “Ngô Bình đấy à?”

Ngô Bình nhìn ông ấy, cảm thấy vị thần tướng này khác xa so với tưởng tượng của anh. Anh cúi người hành lễ: “Trương thần tướng”.

Trương Thiên Hoành cười đáp: “Ngồi đi, không cần khách sáo”.

Ngô Bình liền ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện. Sau đó, anh âm thầm quan sát vị thần tướng này. Với khả năng phán đoán của anh, tu vi của ông ấy cực kỳ cao. Có lẽ là cảnh giới nhỏ thứ tư của Địa Tiên.

Địa Tiên là một cảnh giới lớn, nhưng trong đó lại chia thành chín giai đoạn nhỏ hơn. Từng giai đoạn đó gọi là các cảnh giới nhỏ, cảnh giới sau lại khó hơn cảnh giới trước. Mỗi khi đến được cảnh giới tiếp theo đều giống như một lần lột xác. Cứ như vậy chín lần thì mới có cơ hội đột phá lên Thiên Tiên.

Trương Thiên Hoành cũng đang quan sát Ngô Bình, nụ cười trên gương mặt ngày càng hiện rõ. Ông ấy nói: “Cậu còn thú vị hơn tôi tưởng nữa”.

Ngô Bình đáp: “Thần tướng quá khen rồi”.

Trương Thiên Hoành hỏi: “Cậu ở cảnh giới Trúc Cơ bao lâu rồi?”

Ngô Bình thật thà đáp: “Còn chưa nổi một tháng ạ”.

Trương Thiên Hoành gật đầu: “Được lắm, tuổi còn trẻ mà đã lên cảnh giới Trúc Cơ, chẳng mấy sẽ lên Địa Tiên. Càng hiếm có hơn là cậu còn có cả quyền ý, quả thực rất giỏi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi