THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



“Đương nhiên là nghiêm túc rồi, ta còn không biết chừng nào mới có lần sau nữa.

Nên ta cho nàng ăn no bụng chút không được hả?” Vẻ mặt Cửu Hoàng thúc nghiêm túc, ngữ khí thận trọng giống như đang bàn bạc mấy chuyện quốc gia đại sự.
“Cái gì mà cho ta ăn no bụng hả, rõ ràng huynh mới là kẻ giống sói đói mà, ăn bao nhiêu cũng còn không no.” Phượng Khương Trần đánh một quyền lên người Cửu Hoàng thúc.

Dựa vào chút khí lực lúc này của nàng thì một quyền lúc nãy đánh lên người Cửu Hoàng thúc cũng chẳng khác nào gãi ngứa.
Cửu Hoàng thúc tâm vừa động, xoay người một cái liền đè Phượng Khương Trần ở dưới thân: “Nàng nói đúng, ta chính là sói đói ăn bao nhiêu cũng không có no, cho nên nàng cả đời này cũng đừng mơ mà trốn được.”
Hắn đã tuyên bố lời hứa hẹn cho cả cuộc đời này, nhưng đáng tiếc Phượng Khương Trần lại không cho là thật.

Lúc nói chuyện thân dưới của hắn đã không nhịn nổi mà tiếp tục nhô lên chạm vào nơi riêng tư của Phượng Khương Trần.

Thật sự rất muốn làm thêm một lần nữa, Phượng Khương Trần bị doạ sợ tới hoảng loạn, liên tục cầu xin tha thứ: “Đừng, đừng làm nữa mà, Cửu Hoàng thúc.

Ta sai rồi, ta nói sai rồi.
Ta xin huynh đó, đừng làm thêm nữa mà, hôm nay ta còn phải tỷ thí nữa, huynh lại làm thêm nữa thì ta sẽ mệt đến chết mất.

Hơn nữa, ta đau quá…Nơi đó thực sự rất đau, ta không thể làm thêm nữa đâu.

Lần sau, lần sau được không? Lần sau ta sẽ đền bù cho huynh, cứ coi như là ta thiếu nợ huynh cũng được…”
Phượng Khương Trần hai tay che ở trước ngực, hai chân khép chặt.

Đáng tiếc suốt cả một thời gian dài bị hành hạ, hai chân dường như khép lại cũng khó khăn.
“Lần sau là chuyện lần sau, hôm nay là chuyện hôm nay.

Khương Trần, nàng thiếu nợ ta nhiều quá, sau này sẽ rất khó để trả hết đó.”
Cửu Hoàng thúc không thuận theo, nhất định không buông tha.


Hắn tách hai chân Phượng Khương Trần ra, nhìn thấy nơi bí mật nào đó đã sưng đỏ.
Cửu Hoàng thúc liền biết chính mình hôm nay làm có chút quá tay rồi.

Không phải là do số lần nhiều mà do thời gian của mỗi lần đều rất dài.

Hôm nay thực sự không thể tiếp tục được nữa rồi, nếu tiếp tục làm nữa, Khương Trần nhất định sẽ bị thương mất.
Nhưng mà…chuyện này cũng đâu thể trách hắn được, Ai bảo Phượng Khương Trần để hắn đói bụng hơn hai tháng liền, khó lắm mới có được cơ hội như vậy hắn đương nhiên phải lấy chút lợi nhuận chứ.
“Hu hu hu…Huynh còn làm thêm lần nữa thì sau này đừng mơ trèo lên giường của ta.”
Nói nhẹ không được vậy thì đành phải mạnh bạo thêm chút.

Phượng Khương Trần kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Cần cổ nàng trắng như tuyết hiện lên trước mắt Cửu Hoàng thúc, nhũ hoa trước ngực cũng bởi động tác của nàng mà cương lên.
Cửu Hoàng thúc nuốt nuốt nước miếng, cưỡng ép chính mình nhắm mắt lại.

Nếu còn nhìn nữa hắn thực sự sẽ không nhịn được nữa mất.


Đối mặt với Phượng Khương Trần, năng lực tự chủ của hắn thực sự rất tệ, vô cùng tệ.
“Được, không làm nữa thì không làm nữa.

Nhưng mà cũng coi như là nàng thiếu nợ ta, lần sau nhất định phải đền bù đó.

Với cả nàng không cho ta tiếp tục thì cũng phải cho ta một chút gì đó ngon ngọt chứ.”
Cửu Hoàng thúc rõ ràng đã được tiện nghi còn khoe mẽ.
Phượng Khương Trần không biết rằng, lời tiếp theo nàng nói ra liền làm Cửu Hoàng thúc vui mừng đến suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, có lời này của Phượng Khương Trần thì về sau nếu hắn muốn cùng Phượng Khương Trần làm chút chuyện chung chung thì cũng là đúng lý hợp tình, chứ mỗi lần đều lén lút vụng trộm như vậy làm cho trong lòng hắn không thoải mái chút nào.
“Được được được, chỉ cần hôm nay huynh không làm thêm lần nào nữa thì nói gì cũng đúng hết.”
Phượng Khương Trần ôm lấy cổ Cửu Hoàng thúc lấy lòng.
“Đây là nàng nói đó, không được nuốt lời đâu.” Ý cười trên mặt Cửu Hoàng thúc càng tươi hơn nữa.

Hắn không phải là trời sinh mặt lạnh như băng mà chỉ là cuộc sống của hắn chẳng có chuyện gì đáng tươi cười cả, chỉ có duy nhất Phượng Khương Trần mới có thể khiến hắn cười thành tiếng như thế.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi