THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ

Chương 1687

Với sự hiểu biết của Nam Lăng Cẩm Hằng đối với Phượng Khương Trần, hắn biết nếu hắn chết ở Nam Lăng, Phượng Khương Trần nhất định sẽ trút giận thay hắn, bởi vì… Phượng Khương Trần là người bao che khuyết điểm, phàm là người mà nàng bảo vệ, nàng đều bảo vệ đến cùng.

Hai người nói chuyện một tiếng, từ lâu đã không còn xa lạ như ban đầu nữa, tâm trạng bất an thấp thỏm của nàng cũng biến mất, Nam Lăng Cẩm Hằng thấy Phượng Khương Trần không giận hắn nữa thì muốn đi bái tế Phượng phụ và Phượng mẫu.

Việc này không phải bí mật, người có tâm đều biết, Nam Lăng Cẩm Hằng chắc chắn là người có tâm. Phượng Khương Trần không có lí do để từ chối, tự mình dẫn hắn lên phía trước. Nam Lăng Cẩm Hằng không cúi đầu cho có lệ mà thành thật quỳ xuống hành lễ.

Có ngọc trai của Cửu hoàng thúc ở trước, Nam Lăng Cẩm Hằng cũng không quá chấn động nhưng Phượng Khương Trần vẫn rất cảm động, hành động này của Nam Lăng Cẩm Hằng cũng đại biểu hắn tôn trọng phụ mẫu nàng.

Từ linh đường đi ra, hai người không quay về đại sảnh mà tùy ý đi dạo trong Phượng phủ, nhìn thấy khung cảnh vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt Nam Lăng Cẩm Hằng khó nén thương cảm: “Quả nhiên là rời xa quá lâu, rất nhiều chỗ đệ không nhớ rõ nữa.”

“Thời gian trước xây lại, ngươi không quen cũng là bình thường.” Phượng Khương Trần yên tĩnh quan sát Phượng phủ, lúc này nàng mới phát hiện: “Có vài chỗ ta cũng không quen thuộc.”

Tô Văn Thanh thật sự tốn không ít tâm tư, cùng một chỗ nhưng cảnh sắc hai mùa thu đông lại hoàn toàn bất đồng, gần đây nàng quá bận rộn, chưa bao giờ dừng lại ngắm phong cảnh bên cạnh mình.

“Nếu đã như thế, tỷ đi dạo cùng đệ đi nếu để người ta biết chúng ta lạc đường trong phủ của mình thì buồn cười rồi.” Lúc nói câu này, khuôn mặt Nam Lăng Cẩm Hằng hiện lên một tia hoài niệm, thần sắc đó…

Khiến Phượng Khương Trần không phân biệt được thật giả.

Đây là Phượng phủ, không phải nhà của Nam Lăng Cẩm Hằng!

Nam Lăng Cẩm Hằng vẫn đứng ì ở Phượng phủ không chịu đi, cho đến khi trời sắp tối, phó quan mới vào nhắc nhở: “Điện hạ, nếu không tiến cung sẽ không kịp yến tiệc của hoàng thượng.”

“Nhiều chuyện.” Nam Lăng Cẩm Hằng lạnh lùng trừng mắt nhìn phó quan, phó quan toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Hắn cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng… thời gian không đợi người .

“Mau đi đi, đến muộn hoàng thượng sẽ không vui.” Phượng Khương Trần mở miệng giảng hòa, Nam Lăng Cẩm Hằng mới đồng ý đi. Phượng Khương Trần nhìn bóng lưng rời đi của Nam Lăng Cẩm Hằng, nửa ngày cũng không di chuyển.

Là nàng yêu cầu quá cao, mỗi một người đều có cái khó của riêng mình. Nàng luôn cảm thấy Nam Lăng Cẩm Hằng đang tận lực xóa bỏ ngăn cách giữa bọn họ, kéo gần khoảng cách giữa họ.

Có lẽ là nàng quá mẫn cảm, Nam Lăng Cẩm Hằng của bây giờ đã không phải là Chu Hằng luôn cẩn thận đề phòng mới có thể sống tiếp của lúc trước, hắn là hoàng tử, ngôn ngữ cử chỉ hành động khó tránh sẽ tùy ý hơn một chút…

Khắp các nẻo đường trong hoàng thành tụ tập các đội ngũ hoàng tử, thiếu chủ. Thêm một Nam Lăng Cẩm Hằng cũng không gây sóng gió gì, mọi người nên làm gì thì vẫn làm.

Vốn dĩ hoàng thượng cũng khá xem trọng Nam Lăng Cẩm Hằng, nhưng hắn vừa đến hoàng thành đã tỏ rõ lập trường khiến hoàng thượng không vui. Tiệc đón gió chiêu đãi tối hôm đó chỉ sắp xếp theo quy cách thấp nhất, hoàng thượng chỉ ngồi một lúc liền lấy cớ rời tiệc, để thái tử ở lại chủ trì đại cục.

Các đại thần có thể tham gia yến tiệc ai không phải là tinh anh, thái độ của hoàng thượng nói rõ tất cả, bọn họ cũng không dám quá nhiệt tình với Nam Lăng Cẩm Hằng, trái lại là thái tử lại vô cùng thân thiện.

Trong bữa tiệc, Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không giậu đổ bìm leo mà là đứng cùng một bên với Nam Lăng Cẩm Hằng, để người Đông Lăng nhìn thấy hoàng thất Nam Lăng bọn họ đồng tâm hiệp lực.

Giữa các hoàng tử đấu đá với nhau như thế nào là một chuyện, đối với người nước ngoài bọn họ phải liên thủ bảo vệ lợi ích và danh tiếng quốc gia. Hành vi này của Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không có gì đặc biệt, đổi thành người khác cũng sẽ làm như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi