Người hầu qua qua lại lại, Phượng Khương Trần vừa vào phủ đã được tiếp đãi tốt nhất, không lâu sau đã tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới, vết thương trên người cũng xủ lý xong xuôi rồi.
Hạ nhân đưa Phượng Khương Trần tới thiên sảnh, Cửu hoàng thúc ngồi ở chỗ tối, nhìn thấy Phượng Khương Trần đến thì ngẩng đầu lên, trong tay còn mân mê một cái hầu bao nho nhỏ.
Phượng Khương Trần vừa nhìn thấy, đôi mắt bất giác trợn to.
Cái hầu bao kia không phải cái Cửu hoàng thúc cho nàng sao? Sao lại rơi vào tay Cửu hoàng thúc được?
Ách… Vừa nãy nàng chỉ lo cất hộp gỗ đi, nhưng lại quên chuyện cái hầu bao này, chẳng biết tại sao, thấy cái hầu bao này nằm trong tay Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần lại cảm thấy rất lúng túng, giống như tâm tư của nàng toàn bộ đều phơi bày ra trước mặt Cửu Hoàng thúc vậy.
Phượng Khương Trần cắn môi, quay mặt đi, không nhìn Cửu Hoàng thúc nữa, hoặc là nói hầu bao trong tay hắn nữa.
“Ngồi đi.
” Có lẽ là nghĩ đến chuyện Phượng Khương Trần gặp phải ngày hôm nay, Cửu Hoàng thúc hôm nay cực kì dễ nói chuyện, không có một tí suy nghĩ muốn làm khó nàng nào, hầu bao trong tay cũng rơi vào bên trong ống tay áo hắn.
Tâm tình của Phượng Khương Trần vẫn như cũ, vì hắn mà nổi gợn sóng lăn tăn.
Hắn đã có được đáp án mà hắn muốn rồi, đủ rồi!
“Đa tạ Cửu Hoàng thúc.
” Phượng Khương Trần lấy lại tinh thần, chọn một vị trí cách xa Cửu Hoàng thúc nhất, đi tới đó ngồi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân.
Nàng không biết Cửu hoàng thúc muốn làm gì, mà nàng lúc này cũng không có tâm tình đọ sức với Cửu Hoàng thúc, nàng phải nghĩ rất nhiều chuyện, nàng còn có rất nhiều thứ phải làm.
Phượng phủ bị thiêu rụi rồi nàng phải ở đâu đây, lúc nào thì xây dựng lại Phượng phủ, tiền xây dựng lại kiếm ở đâu ra, còn có mộ chôn y phục và di vật của phụ mẫu nàng, vốn còn có thể bỏ vào đó vài bộ y phục cũ của phụ thân và mẫu thân, nhưng theo trận lửa này cả Phượng phủ đều bị phá hủy rồi, bao gồm cả những vật cũ phụ mẫu nàng đã dùng trước đây…
Trong tim nhói lên từng nhát đau đớn, hận bây giờ không thể vọt vào trong cung, từng nhát từng nhát lọc xương róc thịt Lý Tưởng.
Cửu Hoàng thúc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, thấy nàng từ bi thương đến mờ mịt, rồi lại phẫn nộ, trong lòng có một tia đau lòng nhàn nhạt, nhưng sau đó lại an tâm.
Chí ít Phượng Khương Trần vẫn còn sống, như vậy cũng tốt, lúc xuất cung nghe được tin mật thám báo lại, nói Phượng phủ cháy lớn, lúc không rõ tung tích của Phượng Khương Trần, cả người hắn đều mê man, một khắc đó hắn cái gì cũng không nghĩ được, chỉ nghĩ Phượng Khương Trần không thể chết được, nếu Phượng Khương Trần chết đi, hắn sẽ để tất cả người trong hoàng cung chôn cùng nàng…
Cảm xúc của Cửu hoàng thúc đều che giấu trong đôi mắt cao thâm khó dò, không ai có thể nhìn ra được.
Thấy Phượng Khương Trần đã ổn định lại tâm trạng, Cửu hoàng thúc mới hỏi: “Biết là kẻ nào ra tay sao?
“Đại khái có thể đoán được, đến lúc đó lại kiểm chứng vài lần là rõ ngay thôi, gây động tĩnh lớn như vậy sao có thể không để lại dấu vết gì được.
” Lúc xuất hiện pháo hoa đó, lại thêm tin tức Cửu hoàng thúc nói cho nàng, nàng liền tinh tường hiểu rõ chuyện này liên quan mật thiết đến Lý Tưởng, hắn không thoát khỏi diện liên quan đâu, trừ hắn ra thì còn ai vì giết nàng mà gây chuyện náo động như vậy cả, bởi vì không đáng.
Pháo hoa vừa nổ, Phượng phủ liền bị thiêu cháy, chuyện này sao có thể là trùng hợp được chứ, ngọn lửa kia rõ ràng là có người cố ý phóng ra.
Có lẽ hoàng thượng cũng biết chuyện này, hơn nữa còn ngầm đồng ý để Lý Tưởng trả thù nàng, nếu không đối phương căn bản không có cách nào tránh được đề phòng của cấm vệ quân, không có tiếng động nào mà châm lửa.
Mặc dù cách lúc Phượng phủ nổi lửa chỉ có một canh giờ, nhưng lại đủ để Cửu Hoàng thúc tra ra chân tướng, có thể ra quyết định to gan mà ngu xuẩn đến vậy tuyệt đối không thể nào là một kẻ thông minh, người trong hoàng thành này muốn Phượng Khương Trần chết rất nhiều, nhưng đần đến thế thì chỉ có một người mà thôi.
“Quyết định phải làm thế nào chưa?” Giọng điệu cộng sự cùng nhau giải quyết việc chung, hoàn toàn không có thái độ gì gọi là dịu dàng, ôn hòa, khiến người ta hoài nghi nam nhân này dường như là đang đàm phán với người khác vậy.
Lòng Phượng Khương Trần tràn đầy phòng bị, thấy Cửu Hoàng thúc nói ra lời này, chuông báo động trong lòng rung mạnh, xa cách mà cung kính nói: “Đa tạ Cửu hoàng thúc quan tâm, Khương Trần biết phải làm thế nào.
”
“Ngươi phải xử lý ra sao?” Phượng Khương Trần muốn tránh, Cửu Hoàng thúc khăng khăng không nhường, đôi mắt đen láy va vào tầm mắt Phượng Khương Trần, tựa hồ muốn nhìn thấu nàng.