THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Lam Cửu Khánh trừng mắt giận dữ với Bộ Kinh Vân, Lam thị cùng Phượng Ly thị cũng còn không chết hết thì người đi theo bọn họ làm sao mà chết hết được.

Lam Cửu Khánh không thèm để ý đến Bộ Kinh Vân, quay người một cái đi về hướng ngược lại.

“Cửu Khánh, ngươi đi đâu thế? Không phải là sắp đi về rồi hả?” Bộ Kinh Vân buồn bực, vội đuổi theo.

“Đây là hướng đi ra ngoại thành, Cửu Khánh, ngươi muốn ra ngoài thành làm gì?”

“Hoàng Giác tự.

”Người phía sau quá ồn ào, Lam Cửu Khánh đành phải nói ra ba chữ để tống cổ hắn đi.

“Hoàng Giác tự, đang yên đang lành ngươi đi đến Hoàng Giác tự làm gì? Này, chờ ta với…” Bộ Kinh Vân không dám lớn tiếng, ba bước gộp làm hai đuổi theo Lam Cửu Khánh, nhìn gò má hoàn mỹ lộ ngài mặt nạ của Lam Cửu Khánh, đột nhiên nghĩ tới: “Cửu Khánh, ngươi đến Hoàng Giác tự không phải là để tìm lão đầu trọc đấy chứ?”
“Phải thì làm sao?” Lam Cửu Khánh dừng bước lại, nhìn Bộ Kinh Vân, dường như đang nói thế thì lạ lắm sao?
“Không phải chứ, ngươi đi tìm cái lão đầu trọc giúp Phượng Khương Trần à?” Bộ Kinh Vân bày vẻ mặt “ta biết ngay mà”.

Lam Cửu Khánh không để ý đến hắn, một mình chạy theo hướng ngoại thành, Bộ Kinh Vân phiền muộn đủ kiểu.

“Cửu Khánh, người ta rõ ràng là không chấp nhận tình cảm của ngươi, ngươi hà tất phải tiếp cận, hơn nữa, ngươi lại vì nàng mà làm nhiều chuyện hơn nữa thì cũng làm sao? Nàng sẽ lại không biết, ngươi làm cũng trắng công vô ích, nếu như ngươi có thể đem cái phần sức lực khổ não này tiêu trên người Bảo Nhi, thì Bảo Nhi cũng sẽ không tức giận không để ý đến ngươi rồi.


“Bảo Nhi, nàng là đóa hoa trong phòng ấm, không thể theo sát bên người ta.


” Đây là Bộ Kinh Vân, nếu không phải vậy thì Lam Cửu Khánh cũng lười phải giải thích.

Chẳng biết vì sao, Bộ Kinh Vân nghe thấy vậy lại thấp thoáng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức lại nghĩ đến thân phận của hai người, Bộ Kinh Vân nói: “Cửu Khánh, Bảo Nhi không thể, nhưng Phượng Khương Trần cũng không được.

Người ở bên cạnh người Lam gia các ngươi, từ xưa đến này đều không phải nữ tử tộc Phượng Ly, đợi đến một ngày kia chúng ta phục quốc, Phượng Khương Trần nếu như vẫn còn sống, thì nàng chính là Phượng Ly vương tôn quý không gì sánh được, nàng sẽ không trở thành nữ nhân của ngươi đâu, Cửu Khánh…”
Bước chân của Lam Cửu Khánh hơi khựng lại, không nói gì…
Ngày phục quốc vẫn còn cách xa lắm!
Y vẫn luôn nỗ lực!
Nữ tử Phượng Ly tộc sẽ không đứng bên cạnh Đế vương Lam gia, nhưng Phượng Ly vương thì có thể!
Hai nhà Vương, Tạ thế lực cường đại, chưa hết một ngày, chuyện của Tây Lăng Dao Hân và Đông Lăng Tử Thuần đã lưu truyền đến mức ai ai cũng biết, Tây Lăng Thiên Lâm tức giận tối sầm mặt mày, Tây Lăng Dao Hân lại càng tức giận hơn, đem vật trang trí trong phòng ngủ đập nhừ tử nát bấy.

Hai huynh muội hận không thể ngay bây giờ giết chết Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần, rõ rành rành là đã đồng ý nhấn chìm chuyện này xuống rồi, kết quả thì sao?
Ngày mừng thọ của hoàng thượng vừa qua đã phơi trần chuyện này ra, còn là dùng phương thức bê bối này, dùng nó giảm bớt ảnh hưởng vụ Phượng phủ bị cháy, và chuyện Phượng Khương Trần đã khỏi bệnh.


Ức hiếp người ta quá đáng!
Tây Lăng Thiên Lâm ngay lập tức xông vào hoàng cung, tìm hoàng thượng muốn nói nói công đạo, nhưng phát hiện hoàng thượng của Đông Lăng còn đáng thương hơn cả bọn họ.

Triều cục Đông Lăng có biến tất cả mọi người đều biết, hoàng thượng không lên tiếng chính là ngầm đồng ý cho chuyện này xảy ra, vốn dĩ là hoàng thượng dự định mượn cơ hội này, gài người của mình vào, nhưng không ngờ tới…
Sau hôm thọ yến của hoàng thượng, thì lập tức có ngự sử đại nhân kết tội cửu môn đề đốc, cấm quân hoàng thành, nói bọn họ trắng trợn không kiêng dè gì cả, hoành hành ngang ngược, ức hiếp bách tính, khi nam lăng nữ, đồng thời lấy ra từng cái chứng cứ đẫm máu và nước mắt ra, yêu cầu hoàng thượng nghiêm trị đám đồ phu này.

Chứng cứ ngự sử đại nhân phơi bày ra, từng cái từng cái có dấu vết để lần ra, khổ chủ vô số, trong đó làm đầy rẫy việc ác phải kể tới Cửu môn đề đốc, cũng chính là huynh trưởng của hoàng hậu.

Huynh trưởng của hoàng hậu thích ấu nữ, có người nói mỗi tháng số ấu nữ bị lão chơi đùa đến chết cũng phải mười mấy người, mà những ấu nữ mới bảy, tám tuổi này người nào người nấy đều chết rất thảm.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi