THẦN Y VƯƠNG PHI BỊ VỨT BỎ



Thần Cơ Doanh là thế lực ngầm lớn nhất của hoàng thất Đông Lăng, trước mắt do Túc Thân vương và Cửu Hoàng thúc nắm giữ.
“Rõ.” Tên lính canh giữ thành không nói thêm lời thừa thãi nào, lập tức mở cánh cửa nhỏ cạnh cổng thành, sau khi Cửu Hoàng và đoàn người biến mất, cổng thành nhỏ lại được đóng lại, mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.
Cách cổng thành ba dặm phía ngoài, thuộc hạ của Cửu Hoàng thúc dắt theo mười tám con ngựa đợi ở đó.

Sau khi hai bên đối chiếu khẳng định thân phận, Cửu Hoàng thúc phái chín người trong đó đi “hành sự” còn lại bảy người và Phượng Khương Trần.

“Lên ngựa.” Cửu Hoàng thúc phóng người lên ngựa, đưa tay phải về phía Phượng Khương Trần, tỏ ý hắn và Phượng Khương Trần cưỡi chung một con ngựa.
“Đa tạ, ta có thể tự mình cưỡi.” Phượng Khương Trần lắc đầu từ chối, lấy một đôi găng tay từ trong ống tay áo ra đeo vào, tùy tiện chọn một con ngựa rồi lên ngựa ngồi chắc.
Sắc mặt Cửu Hoàng thúc lập tức thay đổi, cũng may bao phủ bởi bộ y phục mày đen nên không nhìn thấy.
Kẻ nào đã sắp xếp ngựa, sao lại dư ra một con?
Cửu Hoàng thúc giận dữ, trừng mắt hung hãn liếc nhìn người giữ ngựa ở đây, dọa người giữ ngựa sợ đến mức không dám nói lời nào.
Hu hu hu… Vốn dĩ hắn muốn nói với Cửu Hoàng thúc rằng con ngựa mà Phượng Khương Trần đang cưỡi là con ngựa hắn cưỡi, Phượng Khương Trần có thể trả lại cho hắn không? Hắn không muốn chạy đuổi theo ngựa…
Lời từ chối của Phượng Khương Trần làm Cửu Hoàng thúc phiền muộn trong lòng, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm.

Khi Cửu Hoàng thúc giơ roi ngựa chuẩn bị giục ngựa phi về phía trước, con ngựa hắn đang ngồi đột nhiên rống lên, giương cao móng ngựa không yên, phát ra tiếng hí rít lên, trong bụi cỏ hai bên đường mòn cũng phát ra âm thanh sột soạt…
“Có thích khách!” Cửu Hoàng thúc thanh kiếm từ thắt lưng ra, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn.
Hành tung của hắn đã bị người khác tiết lộ, bên người hắn có phản đồ…
Chim trong rừng bị dọa sợ, đập cánh bay ra ngoài.


Trong phút chốc, rừng cây yên tĩnh đều ầm ĩ cả lên, nhánh cây run run, lá cây xào xạc rung động.

Dưới ánh trăng, cảnh vật có mấy phần cảm giác “quần ma loạn vũ.” Cũng chính lúc này, một đám hắc y nhân nhảy ra từ hai bên đường nhỏ.
“Giết!” Hắc y nhân hét lên thật to, nhảy ra từ sau bụi cỏ, lao về phía bọn họ mà không ngừng lấy nửa khắc.
“Bảo hộ chủ tử!” Bảy hộ vệ nhanh chóng bao Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần lại ở bên trong.
Hộ vệ của Cửu Hoàng thúc được huấn luyện đâu ra đó, nên lúc đối mặt với cảnh nguy hiểm thế này họ cũng không kinh hoảng, sau khi bình tĩnh leo xuống ngựa, họ vung đao lên rồi bắt đầu đánh nhau với thích khách.
Bảy hộ vệ chống lại hơn ba mươi tên thích khách, họ không những không nao núng, mà còn có vẻ đã chiếm thế thượng phong.
Quả nhiên hộ vệ của Cửu Hoàng thúc không tầm thường – Phượng Khương Trần khẽ thở phào, chỉ là tay trái nàng vẫn đặt trên ám tiễn, duy trì sự đề phòng cao độ.
“Đừng sợ, có bổn vương ở đây!” Cửu Hoàng thúc giục ngựa, phóng đến gần Phượng Khương Trần.
“Ta không sợ.” Nàng vì nàng biết phòng ngự.


Mỗi lần chiến đấu, bảo trì đề phòng cũng là chuyện thường tình.

Trong tình huống thế này, đừng hy vọng người khác vẫn bảo hộ ngươi.
Xác định là Phượng Khương Trần không sợ thật, Cửu Hoàng thúc cũng không nói thêm nữa, chỉ giục ngựa tiến lên, bảo vệ Phượng Khương Trần sau người.

Thích khách tấn công nửa ngày cũng không phá được phòng ngự của Cửu Hoàng thúc, lập tức không còn kiên nhẫn.
“Cung thủ, ra đây đi!” Thủ lĩnh đám thích khách ra lệnh một tiếng, chỉ thấy bụi cỏ vừa yên tĩnh trở lại thì có tiếng động, lại thêm một đám hắc y nhân lao về phía bọn họ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi