THẦN Y VƯƠNG PHI QUÁ KIỀU MỊ



"Đông Phương Lý nhìn nàng chằm chằm.

Tần Lam Nguyệt đối mặt mà không chút sợ hãi : "Đông Phương Lý, ngươi có lỗi với ta, không liên quan đến người khác.

Huống hồ lúc trước chính ngươi muốn lấy ta, đây là quyết định của chính ngươi." Đông Phương Lý nâng mắt, trong đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đó, sát ý dần dần biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt như thường ngày.

Y nhìn thẳng vào mắt nàng, khí lạnh bao phủ, dường như độ ấm cũng giảm xuống không ít.

Tần Lam Nguyệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Khí thế áp bách đánh úp lại một cách mạnh mẽ khiến nàng hít thở đầy khó khăn.


"Chính sự xuất hiện của ngươi, là sai lầm." Đông Phương Lý nói xong câu đó, bóng dáng biến mất trong gió tuyết.

"Những gì ta thiếu ngươi, ta sẽ trả, ngươi giúp đỡ ta, ta rất cảm kích, cũng sẽ nhớ rõ ràng.

Chờ ta trả nợ xong, sẽ biến mất khỏi thế giới của ngươi." Tần Lam Nguyệt đáp lại.

Đông Phương Lý đã đi xa.

Sau khi y rời đi, Lục Bảo mới lảo đảo chạy đến.

"Nương nương, người không sao chứ?" Nàng nức nở nói : "Mới lúc nãy còn rất tốt mà, sao tự dưng lại cãi nhau?" "Không sao." Tần Lam Nguyệt vuốt vuốt cổ, trấn an nói : "Nhiều người lớn lên trông đẹp mắt tâm lý đều sẽ không bình thường, đừng để ý." Nàng đóng lại cửa sổ, buông xuống màn lụa cùng rèm che.

Cả ngày hôm nay xảy ra rất nhiều việc, Tần Lam Nguyệt đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, sau khi tắm rửa xong lập tức ngủ say.

Đông Phương Lý trở lại Cung Minh Ngọc.

Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Tần Lam Nguyệt vì hít thở không thông mà sắc mặt chuyển đỏ nhưng lại vẫn tươi cười như cũ.

Nụ cười kia tựa như một cây gai đâm vào lòng y, khiến y buồn bực.

Y rõ ràng cảm thấy chán ghét và buồn nôn với nữ nhân kia, lấy nàng về cũng chỉ vì để che dấu tai mắt, y chưa từng thật lòng nhìn nàng một lần.


Thế nhưng tại sao tâm tình của y lại bị nữ nhân kia quấy nhiễu? Lại nghĩ đến nhược điểm của Tam huynh mà Tần Lam Nguyệt nói qua, tâm trạng không khỏi chìm thêm vài phần.

Tần Lam Nguyệt không nói đùa, lúc nàng nhắc đến Tam huynh, trong mắt không có một chút lưu luyến cùng yêu thương nào.

Trái lại, chỉ tràn ngập chán ghét.

Nàng, thật sự muốn Tam huynh thân bại danh liệt.

Đông Phương Lý mở cửa sổ, để từng bông tuyết tùy ý bay vào phòng, làn gió thổi qua khiến lục lạc được treo ở đó vang lên từng tiếng leng keng leng keng.

Y tiện tay bắt lấy chuông lục lạc màu xanh lá cây, giọng nói nặng nề : "Đỗ Khứ, bắt đầu từ ngày mai, để Bạch Mai hầu hạ ở viện của Vương phi." Một nam nhân áo đen xuất hiện trong phòng, quỳ xuống, chắp tay nói : "Xin Vương gia nghĩ lại, Bạch Mai tính tình lỗ mãng, lại có địch ý mãnh liệt với Vương phi, nếu để nàng qua đó, sợ sẽ có chuyện không may xảy ra." "Bạch Mai qua đó để bảo vệ Vương phi." Đông Phương Lý nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hẹp dài dừng lại trên nền tuyết trắng lạnh lẽo : "Chỉ cần Vương phi không chết, mặc cho nàng dày vò." Đỗ Khứ ngẩn người : "Vương gia, chuyện này..." "Một quân cờ vứt đi, có lẽ sẽ trở thành quân cờ hữu dụng nhất." Đông Phương Lý xoay người, gió lạnh thổi qua bức rèm che, bên ngoài mảnh vải lục lạc đang lay động.

"Vâng." Đỗ Khứ đưa bình thuốc cho y : "Vương gia, đây là thuốc mà Lục Tu đại nhân đưa đến.

Sáng sớm ngày mai dùng ba viên có thể miễn cưỡng chống đỡ tới chiều.


Thuốc này không thể dùng trong lúc phát bệnh, Vương gia cố nhịn một chút, đợi lúc đau đớn nhất đi qua, lại dùng một viên." Đông Phương Lý nhận lấy bình thuốc, biểu cảm trên mặt khiến người ta khó có thể đoán được y đang nghĩ gì.

Nếu lần phát bệnh này chỉ đau đầu, thì cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nếu lúc y phát bệnh lại trở nên điên cuồng, sợ là người khác sẽ chịu thiệt.

"Ngươi lui xuống trước đi." Đông Phương Lý ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách.

Những chữ viết trên quyển sách cứ tung bay trước mắt y, một chữ đều xem không vào.

"Nương nương, người thật đẹp." Lục Bảo cười nói : "Chỉ trang điểm sơ qua mà đẹp như mỹ nhân trong tranh." "Miệng ngọt như vậy là do ăn mật sao?" Tần Lam Nguyệt nhìn mình trong gương." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên .com.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi