THẦN Y VƯƠNG PHI QUÁ KIỀU MỊ



Chương 71 Khi y nhớ tới thân thể thì đột nhiên phát hiện, sau khi cơn đau nhức biến mất thì toàn thân bất lực, cơ thể tê mỏi, không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nữ nhân này dày vò.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Lục Tu nhìn thấy kim châm bạc đâm vào da của Đông Phương Lý, sắc mặt chợt biến đổi: "Nếu người dám làm hại Vương Gia...!"Kim gây tê mà thôi." Tần Lam Nguyệt không thèm nhếch mắt lên: "Việc gì ta phải làm hại y chứ? Chỉ cần mặc kệ không quản, y không chết thì tốt quá, tội gì ta phải nhúng tay vào?" Nàng cẩn thận kiểm tra miệng vết thương.

Miếng vải băng vết thương đã được mở ra, máu đông được rửa sạch gần hết, trên miệng vết thương còn được rắc một chút thuốc bột.

Mặt ngoài vết thương không bị nhiễm trùng, không tồi, vị đại phu tên là Lục Tu này không phải là một lang băm, không có gây trở ngại cho nàng.


"Ra ngoài!" Sắc mặt Đông Phương Lý vô cùng lạnh lùng.

"Đông Phương Lý, người đừng có mà không biết xấu hổ, ngươi tưởng rằng ta nguyện ý cứu ngươi à?" Tần Lam Nguyệt hừ lạnh, Cứu y là ý của chiếc nhẫn.

Chỉ là nàng không muốn để cho những dược phẩm mà chiếc nhẫn cực khổ chọn lựa bị lãng phí mà thôi.

Tuy nhiên vốn dĩ nàng cũng không muốn tay của Đông Phương Lý bị phế bỏ.

"Ngươi ngoan ngoãn nằm yên đó, ta hứa với người sẽ phục hồi lại mọi thứ như lúc ban đầu.

Ngươi không muốn phế bỏ cánh tay này phải không? Dù sao thì cũng mặc kệ người có đồng ý hay không, ta cũng sẽ không đi, ngươi đã bị gây tê rồi nên không thể động đậy được, lúc còn tỉnh thì nên tiết kiệm sức lực đi." Vốn là Lục Tu thừa dịp nàng không chú ý mà đánh ngất nàng rồi quăng ra ngoài, nhưng mà sau khi nghe nàng nói xong thì nâng tay lên rồi lại hạ xuống, lông mày nhếch lên: "Vương phi, người vừa mới nói cái gì?" "Ngươi có thể phục hồi tay của Vương lại như cũ?" Tần Lam Nguyệt gật đầu: "Lúc y chặt đứt gân tay đã dùng không đủ sức lực nên không tổn thương đến hệ thần kinh, phương pháp đánh gãy gân tay cũng rất có kỹ thuật, không tổn thương đến mạch máu quan trọng, cũng coi như là trong cái rủi có cái may" "Chỉ cần khâu lại gân tay bị đứt, sau đó dùng thạch cao cố định thì ba tháng là có thể hồi phục như lúc ban đầu rồi." Lục Tu am hiểu về y đạo, nghe thấy những lời này là biết không phải nàng đang tùy tiện nói bậy.

Gần mạch của con người là một khối thống nhất, gần mạch bị đứt rồi thì sẽ đứt luôn, cho dù miệng vết thương có lành lại rồi cũng không thể nào hoạt động lại một cách tự nhiên giống như trước kia.


Nhưng, nếu như nổi gân mạch bị đứt lại, trên mặt lý thuyết thì thật ra cũng hợp lý.

"Ý của người là, nổi gân tay đã đứt lại với nhau?" "Không sai." "Nhưng ta cũng đã từng thử nghiệm việc khâu lại, sau khi khâu lại xong miệng vết thương sẽ bị thối rữa, ngược lại sẽ làm cho bệnh tình nặng thêm, thậm chí sẽ làm cho toàn bộ cái tay bị phế." Lục Tu cau mày nói: "Về mặt cách thức thì có thể, nhưng quá mạo hiểm, huống chi là gần tay ở vị trí đặc biệt, tỉ lệ thành công là không cao.

"Trong lúc khâu lại cần phải khử trùng, cần phải duy trì trạng thái vô khuẩn.

Ngươi không làm bước khử trùng, loại chỉ khâu được dùng cũng không đúng, đương nhiên là sẽ bị nhiễm trùng rồi." Tần Lam Nguyệt đặt tay lên cổ tay trái của Đông Phương Lý.

Mạch tượng vẫn ổn định.


"Ở đây ta có sợi chỉ khâu chuyên dụng, có thể hấp thu loại này, không cần cắt chỉ" Đã nhìn ra từ trong lời nói của Tần Lam Nguyệt Vương phi nương nương hiểu biết y thuật.

Nàng không chỉ hiểu y thuật, mà còn nói ra những lời y nghe không hiểu.

Những lời này đã gợi cho y một cơn hứng thú.

"Vương Gia, tạm thời người đừng nóng nảy, thần cảm thấy có thể thử một chút." Y nhìn Tần Lam Nguyệt rồi nói tiếp: "Vương phi nương nương, xin hỏi, người nắm chắc mấy phần có thể làm cho Vương Gia hồi phục lại như ban đầu?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi