THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Chương 1226

Với sự hiểu biết của Triệu Đường với Chiêu Vũ Đế, sớm muộn gì thì Hoàng thượng cũng sẽ hạ thủ với thủy quân Đông Nam.

Đến lúc đó, Mộ Dung Bắc Quý có kết cục gì cũng chưa nói chắc được.

Nguyên bản nếu như Triệu An Linh là Thái tử phi thì nhà họ Triệu cũng không thể tránh nổi sẽ bị bị liên lụy đến trong trận hỗn loạn này.

Nhưng nếu như Triệu An Linh rời khỏi Đông Cung, ai biết đượcngược lại có sẽ thành chuyện may mắn hay không chứ.

Họa phúc khôn lường, phước lành trong ngụy trang. Tiếp theo như thế nào còn phải ngồi im quan sát.

Cho nên nghĩ đến đây, Triệu Đường ngược lại không tức giận như lúc trước nữa.

Âm điệu của ông ta bình thường lại: “Đi thôn trang khác làm gì?

Nếu con muốn ở lại Triệu gia thì cứ ở lại đi, chẳng lẽ trong nhà lại nhiều thêm một cái miệng ăn cơm sao?”

Nghe thấy Triệu Đường nói thế, trong lòng Triệu An Linh yên ổn hơn một chút.

Nàng ta không ngờ rằng, vào thời khắc quan trọng, người phụ thân vẫn luôn không thân thiết với nàng ta vậy mà đứng ở bên nàng ta.

Nàng ta có chút cảm động khụt khit: “Cha, cảm ơn cha”

Nhưng Quận chúa Di Thanh nghe thấy câu này thì lại càng bực hơn.

Bà ta trợn tròn mắt nhìn Triệu Đường.

“Họ Triệu kia, ông có ý gì hả? Ông giữ Triệu An Linh ở nhà thì người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Đến lúc đó chẳng phải tất cả mọi người đều biết Triệu An Linh rời khỏi Đông Cung, không là Thái tử phi nữa. Đợi đến lúc chuyện này không thể kết thúc được nữa ông cũng thấy không sao cả sao?”

Triệu Đường nhíu mày nhìn bà ta.

“An Linh và Thái tử vốn dĩ là không ở chung được với nhau, để nó ở Đông Cung, không chừng lại còn có chuyện xấu khác, chẳng bằng để nó ở trong phủ tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Ta nói có chỗ nào. không đúng, bà kích động như thế làm gì?”

“Đừng tưởng rằng ta không biết ông nghĩ như thế, có phải là trong mắt của ông, Triệu An Linh vốn dĩ sẽ không được coi trọng. Cho dù nó là Thái tử phi thì ông cũng sẽ không coi trọng nó, từ đầu đến cuối trong lòng của ông người luôn đứng đầu tiên là con tiện nhân Triệu Khương Lan kia! Còn có Thích phu nhân kia, mẹ con họ mới là đầu quả tim của ông, mẹ con bọn ta thì tính là cái gì chứ? Triệu An Linh trở thành nữ nhân bị phu quân bỏ thì trong lòng của ông cũng không để ý chút nào đúng không? Dù sao thì vẫn còn một đứa con gái là Vương phi, thể thể diện diện, đối với Triệu thái phó ông mà nói là không ảnh hưởng đến đại cục! Có phải ông còn nghĩ Thần Vương có thể khiến Thái tử hạ đài thay thế hẳn, như thế đứa con gái ngoan Triệu Khương Lan của ông có thể thuận thế trở thành Thái tử phi, càng ngày càng ép Triệu An Linh xuống! Như vậy ông liền vui vẻ, vừa lòng đẹp ý rồi đúng không!”

Nghe bà ta nói hết, mặt Triệu Đường đầy sương lạnh.

“Bà nói lung tung bậy bạ cái gì đấy, quả thật là không thể nói lý mà!

Từ lúc nào ta không quan tâm Triệu An Linh, vả lại bản thân bà cũng nghe thấy rồi đó. Nó nói nó ở Đông Cung không vui vẻ, mỗi ngày qua đi đều phải chịu dày vò, ta để nó ở lại phủ thì có gì không đúng chứ? Bà không nên cột Triệu An Linh và Mộ Dung Bắc Quý vào với nhau, chẳng lẽ đối với nhà họ Triệu mà nói là chuyện tốt?”

Quận chúa Di Thanh sao có thể nghe vào được.

“Ông thử xem xem lời của ông, từ đầu đến cuối ông vốn dĩ là không có coi trọng Mộ Dung Bắc Quý, trong lòng của ông Mộ Dung Bắc Quý không sánh được với Mộ Dung Bắc Uyên. Chẳng trách ông gả Triệu Khương Lan cho Mộ Dung Bắc Uyên, đem Triệu An Linh gả cho.

Mộ Dung Bắc Quý. Triệu Đường à Triệu Đường ông còn tâm gì nữa không? Ta đường đường là Quận chúa gả cho ông, đó là phúc ba đời của ông. Mà không phải bị ông tính kế, chỗ nào cũng bị Thích phu nhân đè lên một đầu”

Lời này nói quả thật là cay nghiệt, Triệu An Linh cũng không nghe nổi.

“Mẫu thân, phụ thân không phải là cái ý đó, tại sao mẹ lại cứ muốn xuyên tạc ý của cha vậy? Mẹ mở miệng đóng miệng đều nhắc đến Thích phu nhân, nhưng chuyện này vốn dĩ là không có liên quan gì đến Thích phu nhân hết. Mẹ luôn nhắc đến một người không liên quan đến làm gì?”

“Sao? bây giờ đến cả con cũng nói giúp cho nữ nhân kia rồi? Con đừng quên con là con gái của ta, con chỉ có thể đứng về phía của ta, con thấy dáng vẻ này của cha con, ông ta có thể giúp cho con được gì chứ? Con cho rằng là ông ta vì tốt cho con? Thật ra là ông ta hại con, chỉ có ta mới vì tốt cho con, chỉ có ta mới bày mưu tính kế khổ tâm vì con, muốn đẩy con lên vị trí cao nhất. Chỉ có đứng ở địa cao thì mới không bị người khác ức hiếp, con hiểu không?”

Triệu Đường vung tay áo, quát lạnh nói: “Nữ nhân đanh đá vô tri!

Bà vĩnh viễn chỉ nhìn thấy những gì trước mắt, mà không nhìn thấy tương lai. Có mẫu thân như bà, đối với Triệu An Linh mà nói mới chính là bất hạnh! Suốt ngày bà thích đi so sánh với Thích phu nhân là có ý gì? Trừ làm loạn đến gà bay chó chạy thì bà còn có thể làm ra chuyện gì, thật là một chút dáng vẻ là chủ mẫu cũng không có, thật mất mặt xấu hổ mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi