THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Chương 1502

Nói xong, Tịnh Sở lập tức rời khỏi đây.

Triệu Thanh Nghi lại đứng lên gọi nàng ấy từ đẳng sau: “Đúng rồi Tịnh Sở cô nương, có thể thay ta tìm hai thị về đến đây không, thay ta khiêm chiếc hòm này ra ngoài, ta đi cùng với họ, không cần rời khỏi phủ. Ta đã liên hệ với người bên vận chuyển từ lâu, chắc là bọn họ sẽ nhanh đến đây thôi.

Tịnh Sở khẽ gật đầu: “Được, nô tỳ đi gọi người, cô nương chờ một lát” Không bao lâu sau, Tịnh Sở đã dẫn theo hai người đến đây, giúp Triệu Thanh Nghi nâng cái rương lên.

Triệu Thanh Nghi đứng bên cạnh dặn dò: “Động tác chậm một chút, đừng để đập vào đâu, bên trong có nhiều đồ dễ vỡ, hi vọng các vị thị về đại ca sẽ cẩn thận Đợi bọn họ khiêng đồ ra đến bên cạnh cổng ngoài, Chu khiết nhìn thấy cảnh này lập tức bước lên hỏi.

“Đây là cái gì?”

Triệu Thanh Nghi giải thích: “Chu quản gia, vừa rồi Vương phi đã đến khuyên nhủ ta. Nàng ấy bảo ta không được rời khỏi Vương phủ trong lúc này, ta cũng đã đồng ý, nhưng mà vì có rất nhiều thứ muốn mang về nhà, cho nên ta mới chuẩn bị cái rương này, dự định cho bên vận chuyển thay ta đưa đi một chuyến. Trước đó ta cũng đã nói với Vương phi, nàng ấy đồng ý rồi.”

Chu Khiết cười cười: “Nếu như Vương phi đã đồng ý, thuộc hạ tất nhiên sẽ không ngăn cản. Nhưng mà Triệu cô nương, tất cả những thứ đưa ra ngoài vương phủ, thuộc hạ đều phải chịu trách nhiệm, vậy nên không thể không mở rương kiểm tra. Đương nhiên, mở rương chỉ là làm theo quy tắc, không phải là đề nhằm vào Triệu cô nương người.”

Nghe thấy Chu khiết nói thế, trái tim Triệu Thanh Nghi run lên.

Nếu như phát hiện ra Triệu Khương Lan ở bên trong thì làm sao bây giờ?

Chẳng phải là không thể nói rõ ràng được sao.

Nhưng nếu như bây giờ nàng ta không cho hắn mở rương thì đó mới là càng có vấn đề. Lòng bàn tay của Triệu Thanh Nghị đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.

Nàng ta giả vờ như không thèm để ý, cắn chặt răng.

“Đương nhiên là không có vấn đề, nếu Chu quản gia ngươi muốn kiểm tra vậy thì cứ kiểm tra đi.

Chu Khiết sai người mở rương, sau đó đưa tay mở nắp rương ra, nhìn thấy bên trong hầu hết chỉ là vải vóc quần áo nên lại đóng lại.

Hắn thay nàng ta khép nắp rương lại: “Không có vấn đề gì, mời Triệu cô nương đi.”

Triệu Thanh Nghi lập tức yên lòng, bỗng nhiên thở dài một hơi.

Triệu Khương Lan ơi Triệu Khương Lan. Xem ra đây chính là số phận của người rồi, đừng trách ai khác cả Nàng ta nhếch khóe môi, để người khiêng chiếc rương ra ngoài. Không bao lâu sau liền có mấy người có cách ăn mặc như người bên vận chuyển đi đến.

Triệu Thanh Nghi vẫy tay với bọn họ, bước lên nói: “Làm phiền mấy vị đưa chiếc rương này về quê của ta. Giá tiền thế nào hôm trước chúng ta cũng đã nói, còn đồ thì ở ngay đây.”

Mấy người này lập tức khiêng chiếc rương đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Còn Tịnh Sở sau khi quay về Tịch Chiếu Các lập tức hỏi Mai Hương.

“Vương phi đã trở về chưa, sao ta không thấy Vương phi?” Mai Hương thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên: “Vương phi, không phải Vương phi vừa mới dẫn tỷ đi tìm Triệu Thanh Nghi đấy sao? Sao chỉ có một mình tỷ về thôi vậy?”

“Người chưa về sao? Thế nhưng mà người cũng không ở chỗ Triệu Thanh Nghi. Vừa rồi ta có hỏi Triệu Thanh Nghi, nàng ta bảo là có một nha hoàn vội vã đến nói với Vương phi là Tịch Chiếu Các của chúng ta có chuyện gấp, bảo Vương phi mau trở về.”

Mai Hương nghe nàng ấy nói như vậy, không kìm được mà nhíu mày.

“Việc gấp? Nào có việc gấp gì, ta ở đây ngày người cả buổi rồi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Tịnh Sở réo lên mấy tiếng, thầm nghĩ không xong rồi!”

“Sao lại như vậy chứ, Triệu Thanh Nghi kia rõ ràng nói là có người gọi Vương phi đi. Thật sự là Vương Phi cũng không ở chỗ Triệu Thanh Nghi, ta đã nhìn bốn xung quanh hết rồi, không thấy bóng dáng của người.”

Mai Hương bật người đứng dậy: “Không đúng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Hai người lập tức vội vàng chạy đến chỗ của Triệu Thanh Nghi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi