THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Dịch Chân cười lạnh: “Tên đó chết còn chưa hết tội, cưỡng đoạt dân nữ bị ta gặp được, ta liền một đao chém chết hắn.”

Triệu Khương Lan cười cười, lắc đầu: “Cưỡng đoạt dân nữ, ngươi nhịn không nổi hắn ta. Nhưng người lại cướp ta về đây, đây là đạo lý gì vậy?”

Dịch Chân bị nàng nói đến tức giận, không nói một lời mà rời đi.

Tiểu Bàn chột dạ chọt chọt ngón tay: “Chúng ta không thường xuyên làm những việc này, hầu hết là cướp tiền dọc đường, có lúc còn cướp của người giàu chia cho người nghèo”

Triệu Khương Lan nhìn hắn ta: “Vậy còn ngươi? Người có chuyện gì?”

“Ta được đại ca của ta dẫn dắt, huynh ấy vốn là đại đương gia của sơn trại chúng ta, có điều huynh ấy đã chết rồi. “Sao lại chết rồi? Tại sao các ngươi lại chạy trốn, Tiểu Tửu và Sơn ca lại là vì nguyên nhân gì?”

Tiểu Bàn đang định giải thích thì bỗng nhiên có người từ phía sau ném một viên đá lên đầu hắn.

Triệu Khương Lan quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Tửu.

Lúc này hắn ta không cười nữa, ngược lại là đang bưng lấy gương mặt, ngờ vực nhìn về phía Triệu Khương Lan. “Vương phi hỏi nhiều như vậy để làm gì? Biết được càng nhiều bí mật, ngươi còn có mạng mà sống sao? Không lẽ cô muốn ở lại đây cả đời?”

“Tiểu Tửu, ta không có ý gì khác, ta chỉ thấy tiếc thay cho các người mà thôi. Bốn người các người đều có tài nghệ bất phàm, nếu như dùng cho việc chính đáng chắc chắn sẽ tạo nên việc lớn, hà tất phải đi vào con đường lệch lạc chứ?”

Tiểu Tửu rũ mắt, trong giọng nói có sự buồn rầu không phù hợp với tuổi tác của hắn: “Không phải ai cũng có mệnh tốt như vương phi, vừa sinh ra đã là quý nữ nhà cao cửa rộng”

Triệu Khương Lan khẽ miết rằng, trong lòng có một tính toán khác.

Nàng đổi một đề tài khác: “Nếu như đại đương gia của các ngươi đã qua đời rồi, vậy hiện tại là ai đang làm chủ sơn trại?”

Tiểu Bàn lắc đầu: “Mấy người chúng ta bàn bạc với nhau, nhưng ai làm đại đương gia thì vẫn chưa quyết định. Ngoại trừ Sơn ca ra, trong chúng ta ai cũng muốn làm đại đương gia mới. Hì hì, có điều ai cũng không phục ai.”

“Ồ? Vậy cũng phải có một quy tắc chứ. Cứ chậm chạp không chịu quyết định vậy chẳng phải là vẫn không có kết quả sao?”

“Ngươi không biết đấy thôi, hậu viện có một con sư tử, là do chúng ta hạ độc bắt về, không nỡ giết nên đành coi là ai thuần phục được nó thì sẽ lên làm lão đại. Có điều con sư tử này rất hung dữ, không ai dám lại gần, nên cứ giằng co như vậy.

Triệu Khương Lan khẽ động tâm.

Tiểu Bàn càng nói càng mặt mày hớn hở: “Có điều ta nghĩ Bàn gia ta chắc chắn là người đầu tiên thu phục được nó. Thức ăn mỗi ngày của nó đều là do ta làm, lâu ngày rồi thì chẳng phải là có tình cảm hay sao?”

Nàng mím mím môi: “Nếu như thuần phục nó rồi, cho dù không phải là một người trong các ngươi, các ngươi cũng phải nghe lời người đó sao?”

“Đương nhiên rồi. Sư tử là chúa của muôn loài, ngay cả nó mà cũng có thể thuần phục, bản lĩnh này đương nhiên sẽ được chúng ta thừa nhận”

Triệu Khương Lan nở nụ cười.

Đêm đó, bọn họ cũng coi như người tốt, chuẩn bị cho Triệu Khương Lan một căn phòng riêng.

Thậm chí Tiểu Tửu còn tìm cho nàng vài bộ y phục vừa người để thay.

Triệu Khương Lan kinh ngạc: “Chỗ này của các ngươi còn có nữ nhân?”

“Lần trước đi cướp một bộ đồ cưới của tân nương, trong đó có y phục”

Mở ra xem, quả nhiên là vài bộ y phục màu đỏ tràn ngập không khí vui mừng.

Cho dù là như vậy, nàng vẫn không ngủ được. Dùng ghế chặn ở cửa, còn giấu vài cây châm trong tay.

Mộ Dung Bắc Uyên liệu có lo lắng cho nàng không?

Triệu Khương Lan vừa nhìn lên trần nhà vừa nghĩ. Liệu hắn có cảm thấy rằng nàng bị sơn tặc bắt đi rồi, danh tiếng bị tổn hại liền dứt khoát mà vứt bỏ nàng?

Triệu Khương Lan mặt mày ủ rũ, xoay người một cái, trong lòng âm thầm có một chủ ý.

Cho dù không có ai cứu nàng ra, nàng cũng nhất định phải tự cứu lấy mình.

Không chỉ như vậy, mấy người kia đều có bản lĩnh, nếu như nàng có thể sử dụng, vậy chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi