“Phụ hoàng, nhi thân không muốn đụng đao. Tình hình nhất định không nghiêm trọng như bọn họ nói, có lẽ qua hai ngày thì khỏi rồi. Không bằng hai ngày sau xem lại một lần nữa. Nếu như khỏi rồi thì chẳng phải không cần phiền phức như vậy nữa hay sao?”
Triệu Khương Lan lên tiếng: “Bệnh này không trị thì sẽ không khỏi, nếu quả thật khỏi nhanh như vậy, ta cũng nghi ngờ là giải bệnh đấy. Có điều công chúa luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có lẽ sẽ không đùa giỡn, cố ý giả bệnh để dọa sợ người khác như vậy đâu.
Ninh Vân lên nhìn ánh mắt của Chiêu Vũ để, tức tối trả lời: “Ta không có giả vờ bị bệnh, người đừng có ngậm máu phun người.”
“Vậy thì chữa trị thôi.”
Chiêu Vũ để cũng có chút do dự, không xác định mà hỏi Triệu Khương Lan: “Nếu như quả thật phải động dao, người nằm chắc được mấy phần?”
“Bẩm phụ hoàng, khoảng bảy phần ”
Kiếp trước nàng đã chữa chứng bệnh này cho một vị hoàng thúc, tổng cộng đã làm ba lần giải phẫu, đều hoàn thành một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Hoặc có lẽ trong mắt người khác việc này rất khó, nhưng nàng có thiên phú dị bẩm, thực sự cảm thấy không có vấn đề lớn. Nếu Ninh Vân đã dám giả bệnh, vậy thì nàng cũng dám theo hâu.
Triệu Khương Lan tự nhận mình không phải người lương thiện gì, đối phương hết lần này đến lần khác hại tính mạng của nàng, không cho nàng ta nếm chút đau khổ, nàng ta sẽ không nhớ kỹ.
Chiêu Vũ để ngầm nghĩ một lúc rồi nói: “Năm chắc bảy phần đã rất tốt rồi. Người làm đi, bảo vệ mạng sống là quan trọng nhất.
Ninh Vân không dám tin nhìn Chiêu Vũ để “Phụ hoàng không thể được. Nếu như động dao sẽ để lại dấu vết. Nhĩ thần còn chưa thành gia lập thất, nữ tử sao có thể để lại sẹo chứ”
Chiêu Vũ để lườm nàng ta một cái: “ Ngươi là con gái của trầm. Đừng nói là một vết sẹo, cho dù là hủy cả khuôn mặt đi chăng nữa, trầm muốn ai cưới người cũng không phải chuyện gì to tất. Hiện giờ lo những thứ này làm gì, không nghe tứ tấu người và thái y nói gì sao. Nếu không động dao không chừng đến mạng còn không còn. Trước đó người đau đến mức chết đi sống lại như vậy, trầm nhất định phải đặt tính mạng của người lên hàng đầu.
Triệu Khương Lan lập tức thêm vào: “Phụ hoảng thật quyết đoàn. Chữa trị kịp thời, lấy nhẹ tránh nặng, quả thật là việc làm anh minh” Nàng đã nói như vậy, Huệ phi có đau lòng hơn nữa cũng không dám chống lại.
Quan trọng nhất là Huệ phi không biết Ninh Vân giả bệnh, cứ nghĩ rằng nàng ta thật sự bị bệnh nặng. Lúc nghe được chẩn đoán rằng bị bệnh nặng, trong lòng như bị đè lên một tảng băng lớn. Nhưng lúc này cũng toàn tâm lấy an nguy của nàng ta làm chủ.
Hoàng hậu lại càng không ngăn cản.
Cứ như vậy liền không có ai nói thay cho Ninh Vân. Giải phẫu này, nàng ta không làm cũng phải làm.
Ninh Vân sao có thể ngoãn ngoãn mặc cho nàng gây khó dễ?
Lập tức muốn xuống giường bỏ chạy. Chiêu Vũ để chỉ thấy nàng ta càng lúc càng không hiểu chuyện, vậy mà lại lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, liền phất tay ra lệnh cho cung nhân. “Giữ công chúa lại, nhất định phải phối hợp chữa trị với Thần vương phi.
Nàng ta nhất thời nước mắt giàn giụa, lớn tiếng nhục mạ Triệu Khương Lan “Lang bầm, tiên nhân. Người không được chết tử tế đầu “Ninh Vân!” Chiêu Vũ để kinh hãi, không ngờ đến rằng con gái của mình sẽ nói ra những lời ác độc như vậy.
Ông ta thất vọng nhìn Huệ phi: “Con gái mà người dạy dỗ đấy!”
“Nô tì không biết cách dạy dỗ, xin hoàng thượng thứ tội” Huệ phi cần răng, bước lên hung hằng đánh một cái thật mạnh lên mặt Ninh Vân. Ninh Vân bị bà ta đánh đến ngần người. “Mẫu phi, người cũng không giúp con “Nghiệp chướng. Còn bất kính với tứ tấu của người nữa thì mẫu phi quyết không tha cho ngươi. Được rồi, ngoan ngoãn một chút đi. Không phải người tin tưởng y thuật của nàng ta nên mới sai người mời đến đây sao. Nếu đã như vậy thì đừng ương ngạnh nữa.