Khê Hà khóc lóc ôm mặt chạy ra ngoài, cơn tức trong lòng Triệu Khương Lan hễ phát ra là không thể thu lại. Thẩm Hi Nguyệt là cái thá gì, chẳng qua là một đứa con gái bị vứt bỏ được Mộ Dung triệt nhận nuôi từ khi còn nhỏ mà thôi.
Nếu như an phận thủ thường thì nàng tuyệt đối sẽ không đối đãi tệ bạc.
Nhưng Thẩm Hi Nguyệt thì hay rồi, lại ra tay độc ác với mình một lần nữa, hoàn toàn không có tự biết mình.
Triệu Khương Lan mà muốn nàng ta chết thì chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng nàng không thể
Nếu như nàng ta chết thì độc tình trong cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn không khống chế được, chẳng phải là xong đời ư?
E là Thẩm Hi Nguyệt cũng đã hiểu rõ, bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa thể xảy ra chuyện gì. Hắn chính là sự bảo đảm lớn nhất của nàng ta, nàng ta vừa hại hắn, lại vửa trông cậy vào hắn.
Bởi vì một khi Mộ Dung Bắc Uyên xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì Triệu Khương Lan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Loại cân bằng kỳ quái này làm Triệu Khương Lan phiền muộn tới cực điểm, nàng tức giận đến mức hất đổ mấy cái chén.
Khê Hà chạy ra ngoài được nửa đường thì bắt gặp Mộ Dung Bắc Uyên vừa trở về nhà đang đi tới phía Tịch Chiếu Các.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy mặt của nàng ta thì nhíu mày: “Ngươi làm sao đấy?”
Khê Hà vừa thấy hắn thì không ngừng khóc rống lên, vẻ mặt vô tội quỳ trên mặt đất kể khổ: “Xin vương gia làm chủ cho nô tỳ, lúc trước vương phi gọi nô tỳ đến, chẳng nói chẳng rằng đã sai người vả miệng nô tỳ, còn nói lời nhục mạ trắc phi, nô tỳ rất khổ sở!”
Mộ Dung Bắc Uyên sửng sốt nhưng không lập tức tin tưởng lời của nàng ta mà lại hỏi: “Có phải là ngươi đã làm sai chuyện gì chọc giận vương phi không? Nàng không phải là loại người cố tình gây sự thế đâu.”
Khê Hà thấy Mộ Dung Bắc Uyên lại không chút do dự bênh Triệu Khương Lan thì càng cảm thấy phẫn uất, vẻ mặt càng tỏ ra đau khổ hơn nữa. “Vương phi là chủ tử, sao nô tỳ dám chọc giận khiến ngài ấy không vui được a? Đã nhiều ngày nay ngay cả mặt vương phi nô tỳ cũng không trông thấy thì làm sao có thể đến trước làm cho ngài ấy chán ghét chứ? Thật là oan uổng quá!”
Tiếng khóc của nàng ta thê lương, tiếng nói cũng khàn khàn làm hắn trở nên đau đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên hơi mất kiên nhẫn mà khoát tay áo: “Được rồi được rồi, trở về đi. ”
Bảo nàng ta trở về ư?
Khê Hà nhìn hắn không dám tin nhưng Mộ Dung Bắc
Uyên đã lướt qua nàng ta rồi đi mất.
Vừa vào cửa hắn đã thấy cốc chén vỡ nát vẫn chưa kịp dọn dẹp trên mặt đất, không khỏi nhíu đầu lông mày. “Nàng làm sao thế? Mới vừa rồi ta lại gặp phải Khê Hà, nàng ta nói vô duyên vô cớ bị nàng trách phạt nặng một trận, có phải là thật không?”
Lúc này cơn giận của Triệu Khương Lan vẫn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy hắn cũng chẳng lộ vẻ mặt dễ chịu, chỉ cảm thấy nàng bị Thẩm Hi Nguyệt làm cho ấm ức mà không có cách nào phát tiết chính là do tên đàn ông thổi tha này!
Nàng hừ lạnh một tiếng, muốn làm loạn một trận thật ầm ĩ, không phủ nhận mà thừa nhận ngay. “Đúng vậy, Khê Hà là do ta sai người đánh đấy, quả thực là vô duyên vô cớ, chỉ là nhìn nàng ta thấy ngứa mắt, nhìn thấy là chán ghét. Sao nào, vương gia coi trọng nha hoàn thiếp thân bên cạnh trắc phi, thấy nàng ta chịu ấm ức nên muốn tìm thần thiếp đòi công bằng à?”
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng liên tiếp chỉ trích đến mức nghẹn họng, một lúc lâu nói không ra lời, mãi sau mới nặn ra một câu: “Sao nàng lại giống như ăn phải pháo thế?”
Nàng quay đầu chỗ khác, nét mặt vẫn có vẻ giận.
Hắn không thể làm gì khác hơn đành nói tiếp: “Ta biết nàng không phải loại người tùy tiện gây chuyện với kẻ khác, nếu như Khê Hà phạm vào việc gì chọc giận nàng thì đừng ngại nói với bản vương. Ta sẽ thay nàng dạy dỗ nàng ta một trận xả giận cho nàng.”
Triệu Khương Lan nghi ngờ quay đầu lại, nghĩ thầm hôm nay người này bị làm sao thế, không ngờ lại bằng lòng tìm người của Thẩm Hi Nguyệt để nàng hết giận.