THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Nàng miễn cưỡng cười: “Thần thiếp xin nhận tấm lòng bảo vệ thần thiếp của vương gia.

Chỉ là động can qua lớn như vậy để đối phó với bọn chúng thì không cần đầu.

Dù sao ta tránh được một kiếp đã không sao rồi, huống chi ngày đó ta còn tự tay giết một người, xem như là đã đòi lại công bằng cho mình, hà tất phải truy cứu nữa?” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng chăm chú: “Nàng mà lại cầu xin cho những tên côn đồ kia ư? Còn muốn bản vương tha cho chúng”. truyện kiếm hiệp hay

“Nghe nói những người đó cũng chỉ cướp tiền, chưa bao giờ sát hại tính mệnh, chắc hẳn mặc dù không phải là người lương thiện gì song cũng không xấu xa đến tận cốt tủy.

Giả sử ngày đó ta thực sự bị mang trở về sơn trại cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện.

Cho nên chỉ bằng bỏ qua đi.” Hắn nhéo mặt nàng một cái: “Ta tự có tính toán, không cần nàng quan tâm nữa.” Triệu Khương Lan nghĩ thầm nếu mình khuyên nữa thì dựa theo sự thông minh của Mộ Dung Bắc Uyên, nói không chừng sẽ hoài nghi, thế là không khuyên nữa.

Nàng nghĩ đến một chuyện khác: “Thời gian ta không ở trong nhà, dược liệu chuẩn bị cho ngài có dùng để ngâm suối nước nóng không đấy?” Mộ Dung Bắc Uyên ừ một tiếng: “Thỉnh thoảng Giang Dương nhắc tới thì sẽ ngâm một lúc.”

“Nhất định phải kiên trì, mặc dù không thể trị tận gốc nhưng đối với bệnh tim của ngài vẫn có thể giúp giảm bớt ” Hắn thấy nàng nói một cách trịnh trọng, biết Triệu Khương Lan xuất phát từ việc quan tâm tới mình, trong lòng bỗng nhiên ấm áp.

Nghe nàng nói đến suối nước nóng, Mộ Dung Bắc Uyên bỗng nhiên lại cười, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.

“Ngâm suối nước nóng thì không có gì, có điều chỉ động một tí là mất một hai canh giờ, bên cạnh lại không người ở cùng, thật sự là nhàm chán.

Chi bằng sau này, vương phi và bản vương cùng nhau ngâm nước đi, nếu đã là thuốc trị bệnh kinh niên thì ắt cũng sẽ có chỗ lợi ích đối với nàng.

Cái hồ đó rất rộng thừa sức chứa hai người chúng ta đấy.” Triệu Khương Lan không ngờ hắn sẽ nói như vậy.

Chẳng biết tại sao, trong đầu của nàng lập tức hiện ra dáng vẻ hắn ngâm trong nước.

Trên suối nước nóng hơi nước lả lướt, thân thể hắn như ẩn như hiện ở trong một mảnh hơi nước.

Thoạt nhìn thì gầy như trúc nhưng cởi quần áo là lộ ra lồng ngực cường tráng, da thịt lành lạnh màu trắng lại tựa như viên ngọc đẹp trong suối nước trong.

Đôi mắt đen láy sáng như sao của hắn di chuyển, sâu thẳm mê hoặc, là đóa hoa phú quý của nhân gian, cũng là tiên tiêu dao nơi trời cao.

Đột nhiên, mặt của nàng bắt đầu nóng lên, sau đó nhuộm màu đỏ ửng, không sao tản đi được.

Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm dáng vẻ của nàng, không khỏi cười ra tiếng.

Triệu Khương Lan có chút ảo não trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng lại thấy hắn ghé sát vào trêu ghẹo: “Vương phi nghĩ tới điều gì mà sao mặt đỏ thành như vậy, chi bằng nói ra để bản vương nghe thử một chút.

“ “Ta đâu có nghĩ đến cái gì đâu.

Ai có thời gian rảnh rỗi đi ngâm suối nước nóng với ngài chứ?” Nàng đẩy hắn một cái nhưng không đẩy ra được, chỉ đành cố làm ra vẻ tức giận: “Ngài… thật đáng ghét.

“ “Nào có đạo lý nói phu quân đáng ghét chứ, vương phi thật là hư” Nụ cười của hắn càng rõ ràng hơn, Triệu Khương Lan cảm thấy từ sau hôm qua khi nàng hồi phủ, thái độ của hắn trở nên rất kỳ quái.

khiến cho nàng cũng không được trấn định theo! “Không nói với ngài nữa.” Cơ thể Triệu Khương Lan vụt cái trượt ra khỏi bên cạnh hắn, giống như một con cá chạch nhỏ linh hoạt, không tài nào bắt được.

Tay hắn trống không, mắt thấy nàng xách váy chạy ra, lại nghĩ tới vẻ mặt ngượng ngùng vừa nãy của nàng, đáy mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

Bởi vì rảnh rỗi nên Triệu Khương Lan đi tìm đảm Tiểu Dương thương lượng chuyện của cửa hàng.

Ai ngờ bọn họ lại có lòng, đã bắt đầu thảo luận ở trong phòng.

Nhìn thấy Triệu Khương Lan tới, Nhóc Mập tràn đầy phấn khởi đưa qua mấy tờ giấy cho nàng xem: “Không phải ngươi nói phải nghĩ một cái tên đẳng cấp sao, bọn ta đã nghĩ được vài cái, ngươi nhìn xem có vừa lòng không?” Triệu Khương Lan cầm từng cái lên xem, không khỏi nở nụ cười: “Chuyện gì thế này, cái nào cũng có chữ ‘Lan là có ý gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi