Vừa rồi phương thuốc nhìn thấy đầu tiên không thể nào là do Triệu Khương Lan viết.
Đó ắt là chữ của một người đàn ông, xiêu xiêu vẹo vẹo, không dễ nhận ra, chữ viết thực sự không thể tính là tỉnh tế.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên biết chữ của Triệu Khương Lan.
Chữ viết của nàng rất đẹp, đẹp hơn trước khi gả cho hắn nhiều.
Hình như Triệu Khương Lan rất thích viết kiểu cuồng thảo, lưu loát, trôi chảy từ trên xuống dưới, gần như là viết liền một mạch.
Ban đầu khi Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy chữ viết tay này còn lấy làm kinh hãi, cảm thấy không tương xứng với khí chất của Triệu Khương Lan.
Nhưng sau này nàng luôn khiến người ta bất ngờ vì tài nghệ nên ngẫm nghĩ lại cũng không có đáng để kinh ngạc quá đỗi.
Hắn tuyệt đối không ngờ sẽ nhìn thấy chữ viết tay ấy vào thời khắc này.
Đây là thứ được phát hiện ở trong trại Ngự Phong.
Nếu như nói dây xích tay vừa rồi hắn còn có thể an ủi mình rằng đó có thể là thứ giống với vật mà nàng thường ngày hay đeo, không nhất định là bản thân nàng.
Nhưng bây giờ thì không thể lấy cái cớ gì khác nữa.
Mộ Dung Bắc Uyên không rõ mình dùng tâm trạng gì vò phương thuốc thành một cục rồi nhét vào trong tay áo.
Hắn lại cất dây xích tay đi: "Bản vương sẽ mang hai thứ này đi."
Nói xong lời này, Mộ Dung Bắc Uyên không nán lại thêm nữa, xoay người đi ra ngoài.
Đông Diêu bước nhanh đuổi kịp, rõ ràng cảm thấy cảm xúc của Mộ Dung Bắc Uyên rất lạ.
"Vương gia, ngài làm sao vậy?" Đông Diêu cẩn thận hỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên đưa cuộn giấy cho hắn ta: "Ngươi tự xem đi."
Đông Diêu mở ra nhìn mấy lần, trợn to hai mắt nhìn: "Cái này, đây không phải là chữ viết của vương phi ư?" "Ngay cả ngươi cũng nhận ra.
Mặc dù bản vương không hiểu dược lý nhưng cũng biết phía trên này là thuốc có tác dụng cầm máu, nhất định là viết ra để chữa vết thương cho người khác.
Lúc đó một đám sơn phỉ đánh nhau với thị vệ của vương phủ, đả thương mấy người bọn chúng không ngờ là được nàng tự mình cấp cứu."
Mộ Dung Bắc Uyên nói xong thì sắc mặt đã xấu tới cực điểm còn lạnh giá hơn so với khí trời âm u hơn mấy phần.
Xảy ra chuyện lớn rồi, Đông Diêu nghĩ.
Nhưng Đông Diêu vẫn cẩn thận giải thích thay Triệu Khương Lan: "Có phải là có hiểu lầm không ạ? Trong thiên hạ người có nét chữ giống nhau cũng không phải không có, rất nhiều đại phu đều thích dùng lối chữ thảo để viết phương thuốc, có lẽ...
Hắn lại ném dây xích tay qua: "Nhìn cho rõ chữ trên chỗ cài."
"Ty Trân cục."
Sắc mặt Đông Diêu thay đổi.
Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh một cái, không khỏi siết chặt ngón tay, các đốt ngón tay lập tức phát ra âm thanh giòn giã cốp cốp, mỗi một ngón đều hiển lộ ra nỗi tức giận.
"Nàng chữa thương cho giắc cướp, mặc đồ cưới ở trong ổ cướp, còn vô ý để vòng trang sức trên y phục.
Nhưng nàng lại lừa bản vương, nói nàng trốn ở nửa đường!" "Vương gia..."
"Nhóm đội đi buôn mà vương phi giữ lại được dẫn tới từ bên ngoài ấy không được buông tha cho một ai."
Đông Diêu liền vội vàng vâng lệnh, lui xuống.
Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy một luồng khí uất hận chặn ở ngực vô cùng dày vò, khó chịu hơn so với lần trước nhịn đau để hôn nàng rất nhiều.
Đúng rồi, hắn mới vừa hôn nàng, muốn ở chung yên ổn cùng với nàng, thử đối xử tử tế và quý trọng nàng.
Kết quả thì sao, có được nàng đáp lại như vậy? Hắn thậm chí phát điên mà nghĩ, vì sao bộ đồ cưới đó lại bị người ta mặc qua, mà xích tay của nàng còn mắc vào bộ đồ cưới đó.
Đêm ấy nàng rốt cuộc đã làm gì ở trong sơn trại kia? Thành sơn trại phu nhân, thành tân nương của người khác? Vì sao nàng không nói ra sự thật, thậm chí còn che giấu giúp những sơn tặc kia.
Đúng vậy, che giấu.
Khi đó hắn nói muốn đòi lại công bằng cho nàng đã tuyên bố muốn đạp bằng ổ sơn tặc thì nàng nói không cần.
Thảo nào! Mộ Dung Bắc Uyên gần như không thể nghĩ tiếp nữa, bởi vì một khi nảy ra suy nghĩ này, càng nghĩ tiếp thì hắn càng thấy kinh hãi và tức giận.
Hắn thậm chí còn muốn giết chết nàng!