THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Mộ Dung Bắc Uyên không buông tha bất cứ một biểu cảm nào trên mặt nàng: "Nàng cảm thấy đây là lấy được từ nơi nào?”

"Từ trên đường trở về chùa Nam Chiếu.

||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||

Ta đoán là bị người nào đó lấy được trong vụ đánh nhau hỗn loạn ngày đó”

Triệu Khương Lan sẽ nói như vậy, là bởi vì đột nhiên nghĩ đến lời tự nhủ của Mộ Dung Bắc Uyên hôm ấy.

Hắn nói về tin tức gầy đây đang khám xét trại Ngự Phong, còn chiêu mộ được người biết phá trận pháp.

Tất cả rất có khả năng là binh diệt phỉ đã phá được trận của Sơn Kha đồng thời tiến vào trại, chắc là là bị người nào đó nhặt được.

Mộ Dung Bắc Uyên nở nụ cười không rõ ý nghĩa: "Nàng muốn nói, đây là bị sơn phỉ nhặt được, mới có thể qua tay nhiều người rồi rơi vào trong tay của ta? Vương phi, nàng rất thông minh, đáng tiếc dùng nhầm chỗ: Trong lòng Triệu Khương Lan lộp bộp một chút, Mộ Dung Bắc Uyên đã ném cục giấy ra trước mặt nàng.

Nàng mở ra nhìn một chút, cảm thấy máu trong người như muốn đọng lại.

Là đơn thuốc ngày đó nàng viết, rõ ràng đã đưa cho thương binh, tại sao lại đánh mất.

"Còn có cái gì muốn giải thích không?" Quanh người Mộ Dung Bắc Uyên toàn là khí lạnh thấu xương.

Khí lạnh này giống như là dòng nước chuyển động, trong nháy mắt đã bao vây lấy nàng, khiến tay nàng chân lạnh buốt.

"Ta có thể giải thích”

"Không cần”

Hắn kiên quyết ngắt lời nàng, một tay kéo nàng tới, ngón tay nhấn lên trên cổ của nàng.

Triệu Khương Lan ho khan vài tiếng, hoảng hốt ngẩng đầu.

"Bản vương đã cho nàng cơ hội, là nàng không chịu thừa nhận.

Bây giờ còn muốn cứu chữa, đã chậm rồi”

Ánh mắt của hắn còn yên lặng hơn cả nước biển sân: "Nàng cũng đã biết, trong hai ngày nàng mất tích, ta đã trải qua thế nào.

Ta tìm một ngày một đêm, ngay cả uống một ngụm nước cũng không muốn chậm trễ, hận không thể lật hết cả ngọn núi kia ra.

Nàng thì hay rồi...”

"Lại thành áp trại phu nhân của người khác.”

Triệu Khương Lan không dám tin tưởng nhìn hắn: "Huynh đang nói cái gì, cái gì mà phu nhân áp trại.”

"Tự nàng biết rõ! Đêm đó nàng đã trải qua trong sơn trại như thế nào, không chỉ có như thế, vậy mà còn to gan làm bậy mà đưa người đến ngay dưới mắt bản vương tự nhận là ân nhân cứu mạng của nàng.

Triệu Khương Lan, sao nàng dám!”

Mộ Dung Bắc Uyên khép ngón tay lại, đầu ngón tay nhấn lên trên cái cổ mảnh khảnh của nàng.

Dưới làn da tuyết trắng, màu của mạch máu mỏng manh cũng bắt đầu đậm lên bởi vì áp lực.

Thậm chí Triệu Khương Lan còn nghỉ ngờ, có lẽ một giây sau hắn sẽ bóp chết mình.

"Vương gia, ta không có...

Nàng đau đớn nhìn hắn, đáy mắt ngân ngấn nước.

Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên nhói lên không ngừng, lại cố nén thu tay về trong nước mắt của nàng.

Nhưng một giây sau, hắn liền lôi người lên trên giường, thô bạo xé rách quần áo của nàng.

Sở Sở và Hồng Mai đã nghe được tiếng động ở bên trong, vô cùng gấp gáp.

Thậm chí Hồng Mai còn không để ý đến việc Mộ Dung Bắc Uyên không gọi người mà dùng sức vỗ cửa phòng.

"Vương gia, vương phi, có chuyện gì không bằng ngồi xuống từ tử rồi nói, nô tỳ rót chén trà cho ngài được không?”

"Cút ra ngoài! Làm trái mệnh sẽ chết!" Mộ Dung Bắc Uyên dùng nội lực, lập tức đánh bay hai người bên ngoài cửa ra xa một trượng.

Các nàng đành phải quỳ trên mặt đất không còn dám động.

Triệu Khương Lan nắm chặt lấy đệm chăn, ngăn chặn sự kinh hoàng trong lòng, khàn khàn mở miệng: "Vương gia muốn làm gì?”

"Thủ cung sa không có, nàng có thể không kiêng nể gì cả sao?”

Bên trong đôi mắt nghiêm nghị kiêu ngạo của hắn hiện lên một màu đỏ mất tự nhiên.

Dưới cơn tức giận, lại khiến hắn tăng thêm mấy phần tà ma, giống như yêu giống như ma.

"Nếu nàng đã không để ý đến liêm sỉ như thế, bản vương sẽ chiều theo ý nàng”

Hắn cởi quần áo của nàng ra, nâng một cái chân của nàng lên, không có khúc nhạc dạo nào mà xâm chiếm đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi