Lúc này Dịch Chân đổi sắc mặt.
Vương phi đã cố ý thông báo, vị tiểu Hầu gia kia của Định Sơn Hầu phủ có ý đồ bất chính với Hồng Mai.
ho nên hắn ta mới đitheo'Hồng Mai bảo vệ nàng ấy, làm như vậy là để nàng ấy không rơi vào tay của người kia.
Vì cái gì bọn hạ nhân của Định Sơn Hầu phủ cũng đúng lúc xuất hiện ở nơi này, hơn nữa bọn họ còn theo dõi hắn mọi lúc, Hồng Mai trên lầu có thể bị nguy hiểm hay không? Nghĩ như vậy, Dịch Chân liền ngồi không yên, lập tức cầm theo kiếm muốn đi lên lầu.
Những người kia võn đang ngôi quả nhiên ngăn hắn ta lại, giọng điệu âm lãnh nói: "Vị huynh đài này, vừa rồi ta lại cảm thấy ngươi làm ô uế y phục của ta thì không thể cứ bỏ qua như thế được, không bằng ngươi ở lại, chúng ta trò chuyện một chút để xử lý chứ!" Quả nhiên có bấy! Dịch Chân cười lạnh một tiếng, ngón tay đặt trên vỏ kiếm: "Nếu như ngươi muốn bồi thường thì ta tạm thời không có tiền, phải đi tìm người nhà ta đi lấy.
Mong ngươi buông tay, ta đi một chút rồi sẽ trở lại" Đương nhiên là những người kia sẽ không buông tay, thấy Dịch Chân đã phát giác được điều bất thường, ngược lại càng dùng sức níu hắn ta lại.
Dịch Chân không thể nhịn được nữa, một cước đạp bay người cầm đầu.
Những người còn lại xông lên, Dịch Chân rút kiếm, lập tức đánh với bọn họ thành một đoàn.
Hắn sốt ruột, động tác tay cũng càng lúc càng nhanh, từng chiêu đều ngoan lệ.
Những người kia chỉ biết chút ít công phu, căn bản không phải đối thủ của Dịch Chân, họ rất nhanh không địch lại rơi hạ phong.
Dịch Chân võ một chưởng lên một tên muốn tiến lên ngăn cản hắn ta,không chậm trễ nữa, tung người lên lầu.
Hắn ta cũng không biết Hồng Mai ở phòng nào, chỉ có thể đẩy từng gian ra nhìn, tìm nhầm mấy phòng lại vội vàng nói xin lỗi.
Khó khăn lắm mới đụng phải một tiểu nhị, Dịch Chân bắt lấy hắn, hỏi: "Lúc trước có một cô nương rất đẹp tiến vào nhã gian, ngươi biết nàng ở gian nào không?" Trong gian phòng trang nhã, áo ngoài của Hồng Mai đã bị người khác giật ra, eo thon như ẩn như hiện.
Ánh mắt tiểu Hầu gia cũng càng ngày càng trở nên đục ngầu, gã hận không thể lập tức yêu thương thân thể tuyết trắng này.
"Đừng sợ, gia sẽ yêu ngươi."
Bờ môi đầy mỡ của gã muốn hôn lên đôi môi anh đào của Hồng Mai, Hồng Mai thống khổ quay mặt đi, tóc lại bị gã giật đau đớn.
Vừa lúc đó, cánh cửa nguyên bản bị khóa trái từ bên trong bị một người đá bung ra, phát ra một tiếng phịch.
Tiểu Hầu gia sợ tới mức bắn khỏi giường, cực kỳ kinh hoàng xoay người sang chỗ khác.
Vừa nhìn lại, thị vệ gần đây luôn đi theo Hồng Mai lạnh lẽo đứng phía sau mình.
Bội kiếm sắc bén đã ra khỏi vỏ, cứ như vậy chỉ thẳng vào gã.
Thoạt nhìn hắn ta giống như là La Sát mặt lạnh lão.
"Ngươi, lớn mật! Ngươi có biết bổn công tử là ai không, một hạ nhân như ngươi mà cũng dám cầm kiếm chỉ bổn công tử, cẩn thận ta chém đầu ngươi rơi xuống đất, còn không mau cút đi ra ngoài!" Dịch Chân quét mắt lên tiểu cô nương run lẩy bẩy trên giường, lửa giận nổi bùng lên, hận không thể đâm chết tên cặn bã này.
Thế nhưng hắn ta vẫn giữ lại được một tia lí trí, bây giờ hắn là người của Thần vương phủ, một khi tên tiểu Hầu gia này chết rồi thì không được yên ổn cho lắm.
Dịch Chân không thèm nhìn gã, cởi ngoại bào của minh đi thăng tới bên giường, túm con sâu béo này xuống đất.
Sau đó hắn ta dùng ngoại bào cẩn thận bao lấy Hồng Mai, Hồng Mai thấy hắn ta thì khóc òa lên, cả ngừi chui vào trong ngực Dịch Chân.
Nàng ấy rất sợ.
Nếu như hắn ta đến chậm một chút, chậm một chút nữa...
Nàng ấy sẽ bị người ta vấy bẩn.
Nếu vậy, nàng sẽ chết mất, ngay cả sống tạm bợ cũng khó có khả năng.
May mắn, Dịch Chân phát hiện điều không đúng, cuối cùng hắn ta đã đến rồi.
Con mồi tới tay cứ như vậy bay đi, lại bị một hạ nhân mang đi, tiểu Hầu gia làm sao có thể cam tâm.
Hắn ta căm giận nhìn Dịch Chân: “Tiểu tử, bỏ người ra cho bổn công tử, nếu không nhất định ngươi sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mail”