Thẩm Hi Nguyệt không dám tin nhìn Mộ Dung Bắc
Uyên.
Hắn đang, đang nói đỡ cho Triệu Khương Lan?
Mộ Dung Bắc Uyên lại vì Triệu Khương Lan bàn đến lễ pháp đạo nghĩa, chẳng phải là vất sạch thể diện của nàng ta sao!
Cái này vẫn chưa xong, ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Bắc Uyên đảo qua đám hạ nhân mới vừa do dự thực hiện mệnh lệnh của Triệu Khương Lan, âm điệu lạnh lẽo như băng: “Mấy người các ngươi không biết tôn ti, trong mắt vô chủ. Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Mỗi người đi lãnh năm mươi roi, không được thiếu dù chỉ một cái! Nếu có lần sau, thẳng tay đánh chết!”
Bọn họ lập tức quỳ xuống, kinh hồn bạt vía.
Ai có thể nghĩ tới vương gia sẽ vì vương phi trách phạt bọn họ, chẳng lẽ vương gia và vương phi không lãnh đạm giống như trong lời đồn ư?
Người Định Sơn Hầu phủ nào còn dám nói tiếp, ai cũng cảm giác được Thần Vương đang thịnh nộ
Quả nhiên đồn đại không thể tin tưởng, còn nói cái gì Thần Vương bất mãn, cực kỳ chán ghét vương phi, Trắc phi nói gì nghe nấy, đây rõ ràng là tình thầm nghĩa trọng với vương phi.
Bọn họ không dám ở lại, mang sính lễ, ngựa không ngừng vỏ chạy đi. “Trắc phi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhàn nhạt nhìn sang Thẩm Hi
Nguyệt.
Nàng ta thình lình bị gọi, trong lòng lộp bộp một tiếng, quỳ xuống mặt đất. “Hôm nay là Hi Nguyệt lỗ mãng đã hiểu lầm, thiếu chút nữa là buộc sai một đoạn nhân duyên, kính xin vương gia vương phi thứ tội.”
Hắn hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống nàng ta. Triệu Khương Lan đột nhiên ý thức được là giờ Mộ Dung Bắc Uyên đã cảm thấy thất vọng với Thẩm Hi Nguyệt, không còn sủng ái như lúc trước nữa.
Nàng sợ hắn xúc động liền đoạn tuyệt quan hệ hai người, lập tức len lén vươn tay vói vào trong tay áo hắn, bấm một cái lên tay hắn.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng một cái, đáy mắt ngập tràn ý cười. “Bổn vương sẽ không trách tội Trắc phi. Hạ nhân không hiểu quy củ mà thôi, Trắc phi luôn luôn tôn trọng vương phi, tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, tất nhiên sẽ không hiểu chuyện như thế. Đứng lên đi.”
Thẩm Hi Nguyệt vâng lời đứng lên, đáy lòng lại luống cuống.
Mộ Dung Bắc Uyên rốt cuộc là có ý gì, đang cảnh cáo mình sao?
Không có khả năng, trước giờ nàng vẫn luôn rất khách khí với Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không phát giác được nàng vô lễ. Nhưng hắn
Nhưng hắn bảo vệ Triệu Khương Lan như vậy, làm cho nàng không nuốt được cơn tức này!
Nhất là, Hồng Mai vẫn chưa rơi vào tay của nam nhân kia như ý nguyện, nàng muốn Triệu Khương Lan ngột ngạt không thoải mái.
Không được, việc này không thể giải quyết dễ dàng như vậy được.
Trong mắt Thẩm Hi Nguyệt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, một kế sách khác bò vào trong lòng.
Mộ Dung Bắc Uyên đi theo Triệu Khương Lan đến Tịch Chiếu Các, trên đường đi, Triệu Khương Lan muốn nói lại thôi.
Hắn không khỏi nhìn nàng vài cái: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng giấu”
“Sự tình hôm nay, tạ ơn vương gia”
“Không cần cảm ơn. Có thể giải quyết chuyện phức tạp vì vương phi, là bổn vương phải làm
Nàng hé mắt, chuyện gì xảy ra vậy, Mộ Dung Bắc Uyên miệng ngọt như vậy từ khi nào thế?