THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Mộ Dung Bắc Uyên có chút đau lòng, cũng chậm chạp bất động theo.

Công công càng không biết làm sao, nhỏ giọng khuyên Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, ngài cũng đừng xúc động, nếu vì một nha hoàn mà đối nghịch với hoàng thượng, cho dù ông ta có cưng chiều ngài thì chắc chắn cũng sẽ không vui, làm gì mà phải tự thêm phiền phức cho mình” Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi trong lòng.

Hắn ta nói không sai, kháng chỉ cũng không phải nói đùa, chỉ có thể về sau lại nghĩ biện pháp, liền bất đắc dĩ nhận lấy.

Công công đã đi, Triệu Khương Lan còn quỳ trên mặt đất bất động.

Mộ Dung Bắc Uyên đỡ nàng lên: “Không nghĩ tới Định Sơn Hầu phủ sẽ cắn người không thả như vậy. Bây giờ phụ hoàng đã hạ chỉ, chỉ sợ không dễ giải quyết”.

“Ta phải vào cung”

“Bây giờ? Bây giờ đã quá muộn, trong cũng đã khoá rồi. Ngày mai ta sẽ đi cầu phụ hoàng, nhìn xem có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không?

Triệu Khương Lan nắm chặt tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, cầu xin huynh hãy giúp ta một chút đi. Tiểu hầu gia kia bị người mưu hại đến. chết, Định Sơn Hầu phủ không tra ra được hung thủ, bây giờ chắc chắn sẽ tính món nợ này lên trên đầu chúng ta. Hồng Mai gả đi không chết cũng sẽ bị lột da, ta tình nguyện cả đời nàng không gả cũng không thể nhìn một cô nương tốt như vậy bị đưa cho người ta giày vò như thế!”

Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nắm lấy như thế mới phát hiện ra lòng bàn tay của nàng đã nổi lên một tầng mồ hôi.

Lúc này dính vào mu bàn tay của hắn cũng ướt sũng theo, có thể thấy được nàng khẩn trương đến mức độ nào.

Triệu Khương Lan rất ít khi sợ hãi như thế, càng không bao giờ ăn nói khép nép cầu xin hắn.

Vì một nha hoàn, nàng cũng hết lòng hết dạ. Chỉ là Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nắm chắc hoàn toàn, trong lòng lo âu theo.

Hắn không muốn Triệu Khương Lan suy nghĩ nhiều, liền dỗ dành: “Bản. vương chắc chắn sẽ dùng hết sức để khuyên phụ hoàng, nếu nói chuyện chỗ phụ hoàng không ổn.”

Mộ Dung Bắc Uyên dùng một chút: “Ta lại ra tay từ Hầu phủ, nhìn xem. có thể để cho chính bọn họ từ bỏ hay không?

Triệu Khương Lan biết hắn đã đáp ứng nhất định sẽ đi làm, nhưng cho dù là từ phương diện nào, cũng sẽ là một chuyện không hề dễ.

Nàng mặt ủ mày chau trở lại Tịch Chiếu Các đi tìm Hồng Mai, chuyện này không thể giấu giếm lừa dối được, trước tiên vẫn cần phải để nàng ấy biết.

Hồng Mai nghe nói hậu quả thì khóc nức nở, nói thà rằng bây giờ cạo tóc đi làm ni cô cũng tốt hơn là phải gả đi..

Triệu Khương Lan mệt mỏi lắc đầu: “Bây giờ có để cho người thành thân gả cho người bên ngoài cũng không được, thánh chỉ ở chỗ này, cho dù người dùng biện pháp gì cũng đều là kháng chỉ. Chỉ có một con đường chết”.

“Nô tỳ cũng sắp gần cái chết rồi”

“Chết không phải là biện pháp giải quyết. Triệu Khương Lan đỡ lấy bờ vai của nàng ấy: “Một tên đàn ông hèn hạ như thế, lại làm cho người phải trả giá bằng tính mạng, hắn ta xứng sao. Người nghe ta nói, nếu như, nếu như quả thật đến một bước kia…”

Nàng nói đến một nửa lại không nói được nữa. Muốn để Hồng Mai chạy đi, hay là giả ngây giả dại, mặc dù đều là kế tạm thời, nhưng nghĩ đến nàng ấy nhất định phải thành thân với một người chết, Triệu Khương Lan liền không thể nào tiếp thu được.

Lại xem ngày mai Mộ Dung Bắc Uyên nói thế nào đi. Đêm đó nàng có đầy tâm sự, đương nhiên không đến chỗ hẹn với Mộ Dung Bắc Hải.

Mộ Dung Bắc Hải cũng đã nghe được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi nhăn mày, cảm thấy không đáng thay Hồng Mai.

Hắn cũng không phải là người có lòng đồng tình tràn lan, sẽ cảm thấy không đáng vì một người phụ nữ, cũng là bởi vì nàng ấy là người bên cạnh Triệu Khương Lan.

“Vương phi phía trước sảnh nghe được thành chỉ thời điểm, kém chút ngã” Hồi bẩm hạ nhân nói như vậy.

Mộ Dung Bắc Hải ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nghĩ đến nàng từng nói qua, tại cái này trong phủ cô độc.. Bây giờ, đúng là ngay cả nàng sớm chiều làm bạn người đều muốn cướp đi sao, nàng nên có bao nhiêu thương tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi