THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Mộ Dung Bắc Hải mỉm cười.

Hoàng đế Chiêu Vũ vừa nhìn thấy hắn mỉm cười, thì biết hắn đã có chủ ý rồi.

Ông ta vẫn luôn thích nhi tử này, không chỉ bởi vì hắn là con trai trưởng, mà còn bởi vì Mộ Dung Bắc Hải rất giống ông ta.

Trước đây, khi cùng nhau nghị sự, bọn họ luôn có một sự hiểu ngầm sẵn có.

Không giống như quân và thần, cũng không giống như cha và con trai, mà giống như hoàng đế và quân sự.

Nhưng từ khi Mộ Dung Bắc Hải ngã bệnh, loại cảm giác này cũng không còn.

Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, Triệu Vũ để không khỏi hỏi: “Con nghĩ như thế nào, nói cho trẫm nghe thử”.

“Thực ra trước đây, nha hoàn mà tiểu hầu gia nhìn trúng không phải là Hồng Mai, mà là nha hoàn của Thẩm Hi Nguyệt”

Hoàng đế Chiêu Vũ trầm mặc, nhìn chằm chằm vào hẳn một lúc mới nói: “nha hoàn của Thẩm Hi Nguyệt, đó là ai?”

“Là ai không quan trọng!

Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải không thay đổi: “Chỉ cần sau này nàng ta trở thành Hồng Mai là được rồi”.

Hoàng đế Chiêu Vũ bị hắn làm cho tức giận mà bật cười, ông ta chỉ tay về phía bên ngoài: “Con vì để bảo vệ nha hoàn của Thần Vương Phi đó mà đem Thẩm Hi Nguyệt ra khai đao sao? Đệ đệ tính khí không tốt đó của con, đến cả người của Triệu Khương Lan nó cũng không buông tha. Chứ đừng nói tới Thẩm Hi Nguyệt.”

“Nam tử chưa từng thích ai, cũng chưa từng cầu xin phụ hoàng. Chỉ là lần này, vẫn xin phụ hoàng thành toàn”

“Càng huống hồ, nhi thần cho rằng, quân là quân, thần là thần, chỉ có thần tử mới có bổn phận chia sẻ lo lắng cho quân chủ, không có đạo lý quân chủ lại bị quấy rầy vì chuyện nhà của thần tử”.

“Con còn không biết xấu hổ mà nói!” Hoàng đế Chiêu Vũ tức giận đến. thổi rấu trừng mắt: “Con và Lão Tứ không gây ra vấn đề nan giải cho Trẫm. sao?

“Cái đó thì khác” Mộ Dung Bắc Hải nói không chút gánh nặng: “Chúng con là nhi tử của người. Ngoài thân phận quân và thần, luôn có tình nghĩa phụ tử”.

Hoàng đế Chiêu Vũ bị một hai điều này làm cho hoả khí xông lên, nhưng cũng không đành lòng nổi giận với Mộ Dung Bắc Hải, chỉ phất tay bảo hắn đi ra ngoài.

Mộ Dung Bắc Hải cũng không rời đi, cứ ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên như vậy.

“Thế nào rồi?”

“Chắc chắn là có thể”

Hắn lại nói thêm một câu: “Nhưng mà huynh đã đưa ra đề nghị để cho nha hoàn đó của Thẩm Hi Nguyệt thay Hồng Mai gả đi. Hy vọng đệ không có ý kiến.”

Mộ Dung Bắc Uyên sững sờ tại chỗ, thật lâu sau mới phản ứng lại: “Huynh đây là thay Triệu Khương Lan dạy dỗ Thẩm Hi Nguyệt sao?”

“Huynh chỉ là để mọi chuyện trở về hướng phát triển ban đầu mà thôi. Người mà Tiểu Hầu gia đó lúc đầu coi trọng là Khê Hà, nhưng sau này bị trắc phi của đệ âm thầm để cho Hồng Mai ngăn chặn tai họa, để không biết sao?”

Mộ Dung Bắc Hải sửng sốt một chút, sắc mặt không được đẹp cho lắm hỏi: “Sao huynh cái gì cũng biết vậy? Vương phi nói cho huynh biết sao?”

“Huynh cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao đệ cái gì cũng không biết” Mộ Dung Bắc Uyên bị hắn chặn lại nói không nên lời, hai người chỉ biết một ngồi một chờ như vậy, không ai rời đi.

Có xe lăn cũng thật tuyệt, Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa đầu gối đau nhức đến cực điểm, trong lòng càng ngày càng phiền muộn. Nhìn thấy đã sắp lập đông rồi, buổi tối trong cung sẽ có gió thổi.

Nhất là trong viện vắng tanh, cây cối rậm rạp xung quanh cũng đã rụng hết lá, lộ ra vẻ cô đơn, tiêu điều.

Không còn cành lá che lấp, hai người đứng trên miệng gió, chẳng mấy chốc tay chân lạnh ngắt. Mộ Dung Bắc Uyên liếc nhìn Mộ Dung Bắc Hải: “Huynh sức khỏe không tốt, đừng miễn cưỡng chống cự, quay về đi. Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến huynh, chẳng qua là việc nhà của Thần Vương Phủ”

“Ta đã nói Hồng Mai là người của ta rồi. Bây giờ đi, đệ là sợ phụ hoàng sẽ không nghi ngờ sao? Chờ một chút đi, có lẽ sắp có tin tức rồi” Mộ Dung Bắc Uyên giơ tay cởi áo choàng, đặt ở trên đầu gối của hắn: “Huynh che lại đi, đừng để trời lạnh lại tái phát.”

“Không cần, lấy lại đi. Đệ bệnh rồi mới truyền nhiễm cho Khương Lan, vì vậy hãy chăm sóc tốt cho bản thân đệ đi”.

“Đệ bị bệnh rồi, sẽ không đi tìm nàng được nữa đúng không”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi