Nhìn người trong tranh, Phú Sơn khẽ nhíu mày.
Hắn dường như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng không quen thuộc với người này.
Ngược lại là Tiểu Dương cầm lại xem thử:
"Nếu như ta nhớ không | nhầm thì hắn ta là người của nhà bếp trong doanh trại, người xung quanh
đều gọi hắn là Yến Lục. Hắn ta dáng người thấp bé, động tác rất linh hoạt.
Nghe nói trước đây từng là một tên trộm, để trốn tránh bị truy đuổi, mới
xin vào quân, nhưng vì tư chất của mình, chỉ có thể làm cơm cho binh | lính”.
Vị huynh trưởng đã chết đó của Tiểu Dương và Tiểu Mập trước đây cũng là người của Thiết Ngô Quân.
Lúc đầu, ca ca của Tiểu Mập tin chắc rằng phó nguyên soái Phú Sơn của bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản quốc, đã bảo Tiểu Dương dịch dung thành dáng vẻ của La Tước, thả người đi.
Cả ba tìm cách trốn ra ngoài, trở thành băng cướp của núi Nhạn Lạc.
Triệu Khương Lan nắm chắc mấu chốt:
"Cho nên cái tên Yến Lục này là kẻ trộm. Chẳng lẽ chính là hắn ta đã trộm bản đồ quân sự của các người giao cho quân Vinh Dương."
Tiểu Dương lắc đầu:
"Chắc là không đâu. Thần với hắn ta có duyên gặp mặt mấy lần. Hắn ta là người sinh ra và lớn lên ở Thịnh Khang. Ngày thường rất căm ghét Vinh Dương. Thần thực sự không hiểu tại sao hắn ta | lại ăn trộm bản đồ quân sự".
Phú Sơn lại nói:
"Hơn nữa, nơi đặt bản vẽ vô cùng khuất. Mỗi ngày đều có trọng binh canh giữ, hắn ta không có bản lĩnh để lẻn vào"
Tiểu Dương phản bác lại nói:
"Điều này thì không chắc. Ta nghe nói người này biết thu nhỏ lại, có thể chui vào dù chỉ là một cái lỗ nhỏ nhất. Nếu như thật sự muốn lẻn vào, không ai cho phép cũng có thể làm được"
Phú Sơn lắc đầu cười:
"Trong thư phòng đó đến lỗ chó cũng không có. Hắn ta có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng cần có cơ hội mới làm được"
Triệu Khương Lan nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Nàng nhìn Phú Sơn: "Khi các ngươi triển khai kế hoạch tác chiến, trong phòng có mua thêm đồ trang trí lớn nào không?"
| "Ý của người là gì?".
Nàng trầm giọng nói:
"Ta đã từng nghe nói qua trong dân gian có thuật đặc biệt thu nhỏ xương có thể giấu mình trong bình hoa, nếu như đáy của bình hoa có người động tay động chân vào, lấy mảnh sứ ra, vừa hay tạo điều kiện cho đầu người vào ra”
Phú Sơn đột nhiên đứng dậy.
"Thần có ấn tượng rồi! Năm đó Vệ binh quận Tùng Thành đã gửi đến một chiếc bình sứ đỏ cao bằng nửa người, bên trong cắm đầy lông vũ khổng tước để làm trang trí. Nó rất đẹp. Cho dù đã lâu như vậy rồi, thần vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của cái bình đó."
Triệu Khương Lan cười lạnh:
"Vậy thì e rằng, vị Yến Lục trong miệng các ngươi đó đã ẩn núp trong bình hoa rồi. Chỉ cần trong thư phòng không có người, hắn ta có thể không tốn chút sức lực tìm thấy bất cứ thứ
gì mà hắn ta muốn. Bất luận là bố trí binh phòng của các ngươi hay là bản. thiết kế cung nỏ."
Phú Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Yến Lục trên bức vẽ, hai mắt đỏ bừng.
Mộ Dung Bắc Hải khó hiểu hỏi:
"Không lẽ người này là bị nước địch dùng vàng bạc mua lại mới luôn ẩn giấu trong Thiết Ngô Quân sao? Nhưng trong giấc mơ của ta, hắn ta rất căm phẫn nhắc đến Liên Tư Thành. Chuyện này lại có liên quan gì đến Liên Tư Thành?"
Triệu Khương Lan không muốn tiết lộ thân phận của mình, nhưng nàng là người duy nhất thực sự biết được tình huống.
Nếu nàng không nói ra, họ tuyệt đối sẽ không bao giờ biết được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung Bắc Hải, trái tim nàng chợt dịu lại.
Người này đã vì mình mà làm quá nhiều chuyện rồi, thậm chí đến tỳ nữ bên cạnh nàng cũng hào hiệp bảo vệ.
Nàng hà tất phải vì che đậy chuyện quá khứ mà kiêng kỵ quá nhiều.
"Kỳ thực, ta thỉnh thoảng có thể vấn linh."
Triệu Khương Lan quyết định nói một lời nói dối thiện ý.
- ---------------------------