Giọng nói của Chiêu Vũ để lạnh lẽo liên tục vang lên:
“Nếu là người làm, khi chết người sẽ không được chôn cất tử tế, đời đời kiếp kiếp bị đóng định, bị người khác sỉ nhổ. Dù có kiếp sau, cả đời cũng bị bệnh tật, con cái làm nô tì, nhận hết mọi sự tra tấn. Người có dám nói ra những lời thề như vậy không?”
Đứng trước linh đường to như vậy, giọng nói của Chiêu Vũ đế vàng to như mang theo hoog âm.
Giống như bị sức nặng ngàn trượng đè lên người, hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn linh bài, cảm giác xung quanh như có những ánh mắt của lệ quỷ dõi theo.
Giống như chỉ cần hắn nói dối, những lời thề kia sẽ trở thành sự thật mà nguyền rủa, đóng đinh vào vận mệnh của hắn.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Chiêu Vũ đế, hắn làm sao dám nói dối.
Chỉ là không biết bức thư mật kia làm sao có thể đến được vương triều Thịnh Khang, chẳng lẽ là do quốc vương Vah Dương cố ý hãm hại hắn?
Liên Tư Thành sợ đến mắc không nhúc nhích, quỳ bất động trên mặt đất.
Chiêu Vũ đến nhằm hai mắt lại, biết rằng hắn đã nhận tội. “Một khi phạm tội phản quốc, theo luật chính là chém đầu”
Chiêu Vũ để vừa nói xong, Liên Tư Thành ngẩng đầu lên, không còn sự uy nghiêm của một chủ soái.
Hắn ngồi trên mặt đất, cười một cách tự giễu, một lúc sau, trong mắt toàn là sát ý.
Là con trai độc nhất của trữ quốc công, nếu bây giờ bị giết, e rằng sẽ không ổn.
Cha hắn nhất định sẽ không an phận, triệu tập mọi thể lực mà cùng hắn tạo phản.
Hiện giờ đồng cung chưa lập, thế lực của hoàng tử còn chưa củng cố, bây giờ còn không phải thời điểm sao.
“Nể tình cả nhà người cống hiến cho triều đình, trẫm có thể giữ lại mạng sống cho người. Nhưng hổ phù của đông nam, người phải giao ra. Ta ra lệnh cho người viết một bức thư chiêu cáo thiên hạ rằng bản thân mắc một căn bệnh hiểm nghèo khó có thể chữa khỏi, từ hôm nay trở đi sẽ từ quan để dưỡng bệnh, quãng đời còn lại không tham gia vào việc triều chính”
“Nếu không, dựa vào những gì ngươi làm, trẫm sẽ chiếu cáo với mọi người. Đến lúc đó đừng nói là thủy quân đông nam, ngay cả những binh sĩ của đất nước cũng coi ngươi như kẻ thù”
Phủ trữ quốc công, Mộ Dung Bắc Quý đang ở đại sảnh của yến tiệc để nghe vũ nữ ca hát nhằm mua vui.
Liên Tư Thành là cậu hắn, tay cầm trọng binh.
Sự tồn tại của hắn quả thực chính là dựa hơi người khác mà đi lên, có một người cậu như vậy, bất cứ ai cũng cảm thấy yên tâm.
Tuy nhiên nhìn thấy sắc trời đã chuyển sang tối, Liên Tư Thành vào cùng mấy canh giờ còn chưa trở về, trong lòng mọi người không tránh khỏi sự sốt ruột.
Thật lâu sau ngoài cửa mới truyền đến tiếng động, một hạ nhân chạy vào nói tướng quân đã hồi phủ.
Tất cả mọi người có mặt trong buổi yến tiệc đều đứng lên, cung kính đón tiếp vị tướng quân oai phong ngập trời.
Ai ngờ đi sau Liên Tư Thành còn có Lưu công công, người thân cận nhất của Chiêu Vũ để.
Trong tay Lưu công công cầm theo thánh chỉ, ánh mắt mọi người đổ dồn vào đó, thầm nghĩ nhất định Hoàng Thượng vừa ban thưởng cho phủ trữ quốc công, nhất thời ai lấy đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Quả nhiên vào giây tiếp theo chợt nghe thấy Lưu công công công tuyên chỉ, tất cả mọi người đều quỳ xuống.
Nhưng nghe thấy giọng ông lanh lảnh nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thân thể chủ soái thủy quân đông nam Liên Tư Thành nhiễm bệnh, không đảm nhiệm được trọng trách, tự mình từ quan trở về nhà, trọn đời không quan tâm đến chuyện triều chính. Trẫm niệm khổ tâm, tiếp nhận sự yêu cầu này, hiện thu hồi chức danh của Liên Tư Thành. Khâm thử”
Những người quỳ dưới đất, ngoài Liên Tư Thành, ai lấy cũng đều sợ chết khiếp.
Này, điều này sao có thể xảy ra?
Liên Tư Thành chủ động từ quan, còn nói vĩnh viễn không tham gia vào chuyện triều chính.
Thánh chỉ của Hoàng Thượng cũng thật kỳ lạ, để một người với chức vị chủ soái từ chức, hiện tại sống không khác gì dân thường, không có lấy một chút lưu tình nào.