Mà Triệu Khương Lan có thể cảm nhận được, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng sẽ rơi vào trên người đại tẩu và nhị tẩu đang nói chuyện. Theo cách làm việc của Thẩm Hi Nguyệt, hắn chắc chắn đã biết được chuyện mình bị mưu tính, e rằng sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra đây.
Tuy nhiên, Liên gia hiện đang nơi đầu sóng ngọn gió, với tính cách của Mộ Dung Bắc Quý, hắn chắc hẳn sẽ không ra tay trong bữa tiệc cung đình.
Nhưng Triệu Khương Lan lờ mờ cảm thấy bầu không khí tối nay rất quái lạ, trong sự hài hoà ẩn chứa sự huyền diệu. Thuỷ quận Đông Nam không thể bỏ trống lâu ngày không ai kiểm soát được. Đặc biệt là khi vào mùa đông, quận hưởng mùa đông cũng phải phân phát, nhất định phải nhanh chóng cho người đến Giang Nam ổn định lòng quân.
Buổi tiệc sang trọng đầu tiên kể từ lúc bước vào mùa đông, sao lại có thể bình yên như lúc này chứ.
Nàng nghĩ đến đây thì thấy Đại hoàng tử Mộ Dung Bắc Yến đứng dậy rời khỏi. Hắn dường như đã uống khá nhiều rượu, bước chân có chút loạng choạng. Triệu Khương Lan đang suy nghĩ hắn đi làm cái gì, nhưng trong chốc lát thì thấy hắn quay lại. Thời gian này có lẽ chỉ là đi vệ sinh, không có gì đặc biệt cả..
Bên phía nữ quyến, cũng nhanh chóng có một người đứng dậy, chính là La Kiều Oanh mãi luôn ngồi đó mà không nói nhiều,
Ngay khi nàng ta đứng dậy thì a hoàn sau lưng liền đi theo tiến về phía trước. Hai người thì thầm với nhau vài câu rồi cùng bước ra ngoài. Hành động của hai người vốn rất nhẹ nhàng, không thu hút lấy sự chú ý của bất kỳ ai.
Nhưng không hiểu sao, khi La Kiều Oanh sắp bước đến trước cửa, thì bỗng nhiên có một bóng người nhỏ bé lao tới và va vào La Kiều Oanh.
Bóng người nhỏ bé này không là ai khác, chính là Lục công chúa của Chiêu Vũ đế, là con gái của một vị chủ tử bậc trung trong cung, Thị tiệp dư.
Tiểu công chúa mới năm sáu tuổi, trông như một chiếc bánh bao trắng ngần vậy.
Cho dù đó là hành động không đúng mực khi va vào người khác, nhưng Hoàng hậu ở vị trí chính cũng không nỡ khiển trách.
Chỉ có Thị tiệp dư lập tức chạy đến kéo con gái đi, và xin lỗi La Kiều Oanh, La Kiều Oanh đương nhiên không dám nhận, vội nói không sao cả.
Khi nàng ta vừa định tiếp tục đi ra ngoài thì nghe thấy Thị tiệp dư kêu lên: “La cô nương, vừa rồi trong tay áo của ngươi hình như có gì đó rớt xuống, mẩu giấy này của ngươi đúng chứ”.
Một số người đứng trước cổng hoàng cung, dần dần thu hút lấy sự chú ý của mọi người.
Nhất là khi giọng nói của Hi tần không to không nhỏ, nhưng những người gần đó đều có thể nghe thấy nên lần lượt nhìn sang.
La Kiều Oanh cau mày: “Đây không phải của ta”.
“Ơ, vậy thì kỳ lạ thật, vừa rồi mơ hồ nhìn thấy nó từ trên người của ngươi rơi xuống mà”
Hi tần vừa nói vừa tiện tay mở mẩu giấy ra coi, sau khi coi xong thì vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Phản ứng này của nàng ta rất khác thường, khiến cho những phi tần khác ở xung quanh cũng không khỏi hỏi: “Thị tiệp dư, chuyện gì vậy, sao người lại có biểu hiện như vậy?
Hi tần nhìn La Kiều Oanh, dường như không biết phải nói như thế nào,
Ngập ngừng như vậy ở trước cổng, Lưu công công, quản sự ở bên cạnh Chiêu Vũ để đã nhanh chóng bước tới.
Khi Thi tiệp dư nhìn thấy hắn ta thì lập tức đưa mẩu giấy lên, Lưu công công nhanh chóng liếc nhìn và vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Không lâu sau, mẩu giấy này đã được đưa đến tay của Hoàng hậu.
La Kiều Oanh vốn chỉ muốn đi nhà vệ sinh, ai ngờ được lại đột ngột có người và vào, càng không ngờ đến trong tay áo bắt đầu từ khi nào lại có một mẩu giấy.