Sơ phi đoán được ý của hoàng thượng, nên là gì cũng làm cho trót, bắt đầu bán đứng con trai.
“Hoàng thượng, nhất định là đứa con tinh nghịch này của thần thiếp làm! Từ lâu nó đã nhắc đến cô nương La gia với thần thiếp, còn nhờ thần thiếp đi hỏi tên của người ta. Thần thiếp vốn nghĩ nó lại nghịch ngợm nên không nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, chuyện này rất có khả năng là do nó làm”. Truyện Quan Trường
Mộ Dung Tô kinh ngạc nhìn mẫu phi đang nói năng hồ đồ. Những mẫu phi dường như càng nói càng hăng say, không có ý dừng lại.
“Lão Lục cũng thật là, đều là người lớn cả rồi mà lại như đứa trẻ. Thích cô nương nào thì thích. trêu ngạo người ta, thần thiếp thấy Là cô nương không biết tờ giấy này là thật, nhất định là thằng bé Lão Lục này đã cho người lén đặt, chuồng ngọc nhất định cũng do nó mua!”
Không phải nói phụ nữ thông minh sẽ được người khác yêu mến sao. Chiêu Vũ đế vô cùng hài lòng với những lời này của Sở Phi, ngài gật đầu hùa theo.
“Trẫm cũng hiểu con trai của mình, vả lại vừa nãy trẫm đã muốn nói, nét chữ trên tờ giấy này không phải rất giống với nét chữ của Lão Lục sao?”
Cái gì mà trẫm rất hiểu con trai của mình, phụ hoàng mẫu phi mọi người đang nói thật sao? Cả người Mộ Dung Tô đều cảm thấy rất ấm ức.. Chàng ta rất muốn cất giọng phản bác, nhưng chàng ta lại không dám. Chàng ta có thể nói gì đây, lẽ nào trước mặt mọi người nói mẫu phi đang nói dối sao? Làm một đứa con trai hiếu thảo, chàng ta chỉ có thể im lặng chịu oan.
Hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ hoàng thượng và Sơ phi đang kẻ xướng người họa, nét chữ này rất giống với nét chữ của Mộ Dung Bắc Yến, sao có thể là nét chữ do Mộ Dung Tô viết được.
Nhưng dù thế nào Chiêu Vũ để cũng không nói là chữ của Mộ Dung Bắc Yến.
Tạm thời không nói đến việc muội muội của ra. Tước tuyệt đối không thể gả cho người ta làm trắc phi, thì bọn họ thật sự suy tính riêng của mình.
Vị trí chủ soái thủy quân đông nam vẫn chưa định, trước mắt là thời điểm quan trọng. Sơ suất một chút, cả cục diện đều bị ảnh hưởng. Cho nên lỗi này chỉ có thể đẩy cho Mộ Dung Tô. Chàng ta nhận tội rồi, thì tất cả cả những ảnh hưởng sẽ hạ xuống mức thấp nhất.
Chiêu Vũ để gõ bàn: “Lão Lục, con còn ngây người ra đó làm gì, còn không nhanh xin lỗi La cô nương, sau này không sẽ không dám có ý trêu chọc như vậy, cẩn thận không thì trẫm sẽ đánh gãy chân con”.
Không thế nào, sao lại muốn đánh gãy chân của chàng ta, chàng ta đã làm gì đầu chứ! Mộ Dung Tô đang chuẩn bị phản bác vài câu, Sơ phi đã trừng mắt nhìn chàng ta.
“Còn không mau xin lỗi, con dọa La cô nương sợ rồi kìa”. Mộ Dung Tô cũng hiểu, cho dù hôm nay chàng ta không nhận, bọn họ cũng sẽ bắt chàng ta nhận.
Chàng ta dành chắp tay về phía La Kiều Oanh: “La cô nương, là bản cũng thấy cô nương dễ thương, không kiềm được nên muốn tặng cho cô nương một vài thứ, lại sợ cô nương không đồng ý nhận nên mới làm ra chuyện này. Mong La cô nương tha thứ cho bản cung, bản cung bảo đảm sau này sẽ không trêu ghẹo cô nương như thế nữa”
La Kiều Oanh không biết rõ sự tình, nên đã nghĩ đây là thật. Nàng ấy cảm thấy vô cùng ấm ức..
Đây rõ ràng không phải là trêu chọc, nhưng giọng điệu của hoàng đế và Sơ phi, rõ ràng đang muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Không còn cách nào khác, ai bảo hắn ta là hoàng tử, là thiên kim chi tôn! La Kiều Oanh lại không thể mắng chàng ta, chỉ dành tức giận trừng mắt nhìn mắt.
Triệu Khương Lan ngồi ở xa thấy ấm ức thay cho Lão Lục, đôi này là thành, sau này sẽ om sòm biết bao.
Trước giờ thái hậu rất thích đứa cháu Mộ Dung Bắc Yến này.
Những đứa cháu nhỏ hơn chàng đã xuất cung, chàng lại ở lại cũng trở thành người được mọi người yêu thương.
Bà ta cho rằng Lão Lục nói như vậy, thì chắc chắn là thích muội muội của La Tước!
Mặc dù ngày thường chàng ta rất bướng bỉnh, nhưng cũng không phải đứa trẻ không hiểu quy tắc.
Đây chắc chắn phải thích lắm mới không quan tâm đến quy tắc mà làm ra chuyện thế này…
Cho nên trưởng bối như bà cũng cất giọng: “Hoàng thượng, theo ta thấy, tuổi tác của Lão Lục cũng không còn nhỏ nữa. Nó và Lão Ngũ bằng tuổi nhau, Lão Ngũ đã thành thân được nhiều ngày rồi, chúng ta cũng nên bàn đến hôn sự của Lão Lục”